Wednesday 28 January 2015

Câu chuyện tình chàng trai nhút nhát

"Tình yêu" chàng trai nhút nhát. Trong một bức thư khá dài nàng gửi cho tôi, tất cả những cảm xúc tình yêu trong tôi dường như vỡ òa và tôi đã trở thành một tên kẻ lập dị khi bỗng dưng hét to trong phòng làm việc.

Tôi tên Phong, là cơn gió, tự do, thậm chí tự tin, đôi khi còn tự cao tự đại. Nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi lại không có phần phước sở hữu cốt cách của cái tên đó. Vậy nên, tôi khá nhát, không biết tán gái. Điều đó có thể hiểu tại sao từ lúc dậy thì đến giờ tôi vẫn chưa có bạn gái, ắt hẳn cũng do cái bản chất nhút nhát của tôi mà ra.


Năm tôi vào Đại học, ngôi trường cũng khá gần nhà. Vào Đại học, nghĩa là tôi đã trở thành sinh viên, tôi có thể sống một cách tự do thoải mái hơn thời học sinh. Tôi tự nhủ đây sẽ là lúc tôi vùng mình thoát khỏi cái tính cách ễnh ương của mình. Nhưng thật tiếc, mọi chuyện đâu lại vào đấy. Thật đúng với câu thành ngữ mà đi đâu cũng nghe thấy "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Nếu có cuộc thi cho người nhút nhát nhất trường, chắc hẳn tôi sẽ được vinh danh.

Tôi học lớp cơ điện. Trường tôi có ba lớp, lớp sửa chữa ô tô, một trăm phần trăm là nam. Lớp cơ điện rải đều cho nam và nữ, và cuối cùng là lớp du lịch, đa phần là nữ, chỉ lèo tèo vài bạn nam. Đó cũng là lớp khiến con tim tôi muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi đi ngang trên hành lang. Và dĩ nhiên cũng có vài bóng hình làm tôi chao đảo, để rồi tim tôi như lạc nhịp khi nhìn thấy Phương, bạn nữ dễ thương ngồi cạnh cửa sổ.

Từ ngay giây phút, tôi biết rằng đây chính là người con gái mà tôi luôn chờ đợi. Nhưng làm sao đây, khi tôi vẫn là một thằng con trai nhút nhát, chỉ nghĩ đến việc làm quen với nàng thôi mà tôi đã muốn thay quần. Thật khốn khổ làm sao.

Nhưng may mắn thay, tôi có nhỏ bạn từ cấp ba học chung lớp với nàng. Và dĩ nhiên khi những buổi đi chơi có nàng tôi đều xin xỏ nhỏ cho tôi được đi ké. Mà đúng thật chỉ là đi ké, khi ngồi bàn hay làm bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt nhiên không thể nào hé răng, dù là nửa lời. Vậy nên, tôi đành ngồi im và lâu lâu lại trộm nhìn Phương.


Tôi biết rằng tôi đã chết đâu đó trong đôi mắt Phương, cả về cảm nhận của tôi lẫn của nàng.

***

Nếu như bạn không muốn phần đời còn lại của mình sống trong cô đơn thì bạn phải nên làm một điều gì đó. Tôi cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Vậy nên tôi đã âm thầm nghĩ cách để gây ấn tượng với nàng.

Đúng ngày tám tháng ba, cái ngày mà ai cũng biết là ngày gì đấy. Tôi tranh thủ mua ngay một bó hồng. Nhưng không may cho tôi là lớp nàng hôm đó lại học trái buổi với tôi. Tôi bèn đưa ra phương án hai. Chiều hôm đó, tôi năn nỉ ỉ ôi bác bảo vệ cho vào trường. Vì là trường nhỏ nên số học sinh cũng được quản lý gắt gao và dễ kiểm soát hơn. Bác bảo vệ nhìn thấy bó hồng tôi mang theo nên cũng rộng lượng bỏ qua. Tôi canh đến giờ ra chơi sẽ chạy vào lớp để tặng nàng trước sự ngỡ ngàng của các bạn nữ khác. Có lẽ đây là lần can đảm duy nhất và cuối cùng tôi dám làm trong quảng đời sinh viên nhút nhát của mình.

Trời xui đất khiến thế nào cô chủ nhiệm của nàng dạy xong vẫn không ra khỏi lớp, mà cho lớp nghĩ giải lao tại chổ. Tôi điếng người, đi qua đi lại, suy nghĩ nát óc đến vã cả mồ hôi. Cuối cùng, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi tiến đến bàn cô chủ nhiệm.

Cả lớp du lịch ồ lên ngạc nhiên. Tôi càng hồi hợp tợn. Tôi lí nhí nói với cô chủ nhiệm:

-Dạ, thưa cô. Hôm nay em đại diện cho lớp cơ điện, gửi đến lời chúc và bó hoa đến cô cùng các bạn nữ lớp du lịch. Xin cô cho em 5 phút để gửi lời chúc đến các bạn ấy.

Cô chủ nhiệm sau một hồi xoe tròn mắt vì bất ngờ, nở một nụ cười và gật đầu đồng ý. Vậy là xong bước đầu. Tôi đứng trước lớp, tay run run, lặp lại câu nói cũ khi nói với cô chủ nhiệm. Các bạn nữ vẫn nháo nhào lên, xem tôi như người hùng, quấn quit lấy tôi đủ kiểu. Duy chỉ có nàng vẫn bình thản như không.

Cả lớp yêu cầu tôi hát một bài rồi mới buông tha. Tôi nghĩ đến Phương, và bất giác hát theo cảm xúc của mình:

"Em đã cất bước quay mặt đi vội vàng, chuyện hôm qua khiến cho lòng ta ngỡ ngàng, giữa căn phòng im tiếng cười, ngoài kia gió gào, mưa vẫn rơi..."

Tôi cứ hát, nàng thì vẫn thản nhiên nhìn ra cửa sổ, không thèm đoái hoài đến tôi. Có lẽ vì thế mà bài hát não nề hơn. Tim tôi đập hổn hển sau khi dứt câu cuối cùng, cả lớp reo hò phấn khích, phong tặng tôi nickname Phong Trường. Một phần vì bài hát Ánh sáng của đời tôi mà tôi vừa thể hiện, phần vì cách hát của tôi cũng khá giống ca sĩ Lam Trường.

Những năm sau đó, tôi chỉ âm thầm làm cái bóng của nàng. Tình nguyện làm vệ sĩ bảo vệ nàng mỗi khi nàng đi học về. Và sau khi ra trường cũng vậy, tôi vẫn lầm lũi phía sau mỗi khi nàng đi làm về trễ.

Cứ thế một thời gian tôi chuyển vào Sài Gòn làm việc. Vậy nên để giải quyết tình trạng thiếu oxy này, tôi tranh thủ chạy về quê vào đúng dịp noel. Vẫn bài bản cũ, tôi mua một bó hồng thật lớn và bước đến nhà nàng. Mẹ nàng bảo nàng đã đi đón giáng sinh cùng tụi bạn.

Tôi đứng chờ trước cửa ba tiếng đồng hồ, mặc cho cái lạnh như xé nát cả da thịt. Hình ảnh nàng từ từ hiện ra, gật đầu chào tôi. Tôi như kẻ mộng du chợt tỉnh, luống cuống chào nàng và đặt ngay ngắn bó hồng lên đôi tay nhỏ bé. Nàng cám ơn và ngay sau đó xin phép vào nhà vì đã quá trễ.

Ngay từ giây phút đó, tôi biết mình đã không phải là miếng ghép hoàn hảo mà nàng tìm kiếm. Vậy nên, tôi lủi thủi trở về Sài Gòn ngay trong đêm hôm đó, thầm nhủ sẽ bỏ lại nàng, phía sau, mãi mãi.

***

Ngay khi tôi viết câu chuyện này của tôi để các bạn cùng đồng cảm, thì cô gái kế bên tôi đang cằn nhằn vì không cho con uống sữa. Tôi có nằm mơ, hay thậm chí là các bạn có nằm mơ cũng không ngờ, cô gái, tức vợ tôi, lại là Phương.


Nàng kể rằng nàng biết tất cả những hành động kì quặc của tôi, từ chuyện tôi hay lén nhìn nàng đến chuyện lúc nào cũng có người lẽo đẽo chạy xe phía sau. Rồi đỉnh điểm là buổi noel của cái đêm định mệnh ấy, nàng từ trên ban công nhìn xuống thấy vẻ mặt buồn xo của tôi, tôi vẫn đứng như trời trồng trong cái tiết trời giá lạnh. Nàng động lòng.

Trong một bức thư khá dài nàng gửi cho tôi, tất cả những cảm xúc dường như vỡ òa và tôi đã trở thành một tên nhân viên lập dị khi bỗng dưng hét to trong phòng làm việc.

Đến giờ, tôi đã hiểu tại sao Thượng Đế lại ban cho tôi cái bản tính nhút nhát này, có lẽ để bù qua sớt lại với cái ngoại hình không mấy thiện cảm của tôi. Và dĩ nhiên, phần lớn phụ thuộc rất nhiều vào ý chí và quyết tâm của bạn nữa.

Tuesday 27 January 2015

Tình yêu chỉ là nhũng ánh mắt thầm lặng

Tình yêu chỉ là nhũng ánh mắt thầm lặng. Cuộc sống nhiều khi chỉ cần nhìn, quan tâm chú ý người khác từ phía xa để hiểu đâu là sự nỗi nhớ sâu sắc với một người là như thế nào.

Em thích nhìn người khác từ trên cao, từ đằng xa và nhất là từ đằng sau. Vì em thấy thú vị khi theo dõi người khác mà họ hề hay biết. Em cho đó là sở thích kì quặc của mình anh à.

Chiều em về qua phố. Em trông thấy anh chạy xe ngược chiều. Lâu lắm rồi, em nghĩ mình có khi đã quên mặt anh. Bỗng, anh đỗ xe sửa cái gì đó. Em cố tình không để ý. Vì đúng là anh thật. Em cố tình lướt qua thật nhanh. Rõ ràng là em nhận ra anh. Rõ ràng là từ cái thời ngốc xít nào ấy, em đã từng nhận được thư của anh, nhận được món quà của anh, hay những khí đi cũng anh lãng mạn như bao cặp uyên ương khác. Thế mà, bây giờ, em làm ngơ. Cũng không phải. Em vẫn như ngày xưa. Vẫn làm ngơ với anh như thế. Anh cũng chỉ lặng thầm như vậy. Anh cũng chẳng trách cứ một câu.


Em thì không bao giờ quên. Những viên kẹo anpelibe ngày ấy như vẫn đang ngọt lịm trong miệng cậu em trai hồi nào. Cái nụ cười ngây thơ của nó nữa. Nó tưởng chị mua cho em thật. Có những điều người lạ từng quen có thể biết được. Ôi! Không nghĩ nữa. Càng nghĩ, em càng không biện minh được cho hành động hơi tàn nhẫn quá của mình ngày ấy. Miên man theo dòng suy nghĩ. Em bật cười.

Em bỗng cảm nhận điều gì đó giống như là em hay tưởng tượng. Cũng có khi em hay nghĩ quá. Em ngoảnh quay lại. Nhưng em không tưởng tượng, cũng chẳng nghĩ sai. Đúng là, có người đang chạy xe thật chậm nhìn em từ đằng sau. Ánh mắt ngày xưa ấy vẫn không hề thay đổi.


Đôi khi, cuộc sống có khi chỉ cần nhìn người khác từ phía xa, từ đằng sau và bằng ánh mắt thầm lặng, theo em cũng đủ để chúng ta hiểu được sự quan tâm sâu sắc của một người đến thế nào?

Vì em là người con gái đặc biệt

Vì em là người con gái đặc biệt. Có lẽ ông trời gủi em xuống thế giới này là một điều gì đó đặc biệt. Suy nghĩ rất nhiều, giờ anh mới dám viết về người cpn gái đặc biệt của anh.

Em: Không xinh đẹp, nhưng lại nhỏ nhắn dễ ưa. Không phải thiên tài nhưng lại đa tài. Không khéo mồm nhưng lại có khả năng hùng biện tốt. Không phải triết gia hay chính trị gia nhưng động đến kinh tế, quân sự hay công nghệ cũng đều tiếp chuyện được. Hiếm khi dẫn đầu các cuộc đua nhưng có mặt trên rất nhiều lĩnh vực. Thất bại và suy sụp liên tục nhưng cuối cùng vẫn đứng lên. Vì em là đặc biệt vậy đấy, nên cuộc đời em dường như cũng toàn là những bất ngờ, những con đường em chọn đều là những ngã rẽ liều lĩnh. Người ta nói em làm được, em sẽ cố làm được. Người ta nói em không làm được, em điên cuồng lao vào thử thách, em tin mình sẽ làm được.

* * *

Ngày xa nhà đi học. Em tính xem mỗi tháng khai man được khoản nào, bòn rút được khoản nào từ "lương" mẹ cấp để còn đầu tư vài khoản bên lề. "Con gái mà, ôi dào, đứa nào chả thế, đâu hư hỏng gì đâu!" Em cứ tự bảo như thế đấy ! Ngụy biện!


Nhưng rồi cũng đến lúc em nhớ nhà da diết, em nhớ khủng khiếp cái chỗ mà ngày trước em đếm từng ngày để được đi ấy, em chán ngắt cái thành phố dám để em lạc lõng này. Em muốn về quê, muốn tới phát khóc lên được. Nhưng cứ mỗi lần Vinaphone có khuyến mại, được bố bắn cho 50 "cành" là em lại vui như tết, mặc dù tiền điện thoại của em nạp cả đống để đấy chứ chả có nhắn gọi cho ai mấy hồi, chỉ khi nào muốn gọi bố mẹ thì nháy cho bố mẹ gọi lại. Chấm hết.

Em là đứa tính bẩm sinh cả thèm chóng chán. Mới vào đầu năm học em bù đầu vào học ghê lắm, chả bù cho 9 năm về trước chả bao giờ có khái niệm học bài. Thế mà giờ có hôm thức đến 3h sáng để học. À, nhưng đấy là chuyện của tháng đầu, sau đó thì đâu lại vào đấy, thầy cô bạn bè ở trường mới chắc nghĩ em yêu đương gì rồi đâm ra không học. Đấy chắc tại chưa biết chất thôi, chứ em ngày xưa là thành phần lười nhất khối.

Vậy thôi chứ em có thể "bại trận" vài lần không quá quan trọng, kiểm tra ăn vài con 4 hay 5 là chuyện thường, nhưng trước giờ những pha quyết định em hay gây bất ngờ, lội ngược dòng ngoạn mục sau thời gian dài bê tha. Vì sao vậy? Tôi cũng chịu thôi. Cái này phải đưa vào nghiên cứu.

Em trong suốt 9 năm đi tổ ong đi học mỗi ngày, ngủ dậy muộn quá phi ra khỏi nhà đầu không kịp chải, xe đạp đi cả năm không rửa, chờ lúc bẩn quá bố rửa hộ, con gái 15 tuổi đầu cái chổi nghìn năm không động. Thế nhưng mà riêng nấu ăn thì em tốt lắm, hôm nào rảnh là biết úp mì tôm cho cả nhà, cho gia vị chuẩn không cần chỉnh luôn.

Em nay đang vừa vượt qua một mức rào hơi quan trọng và đang khởi đầu chuẩn bị cho cú nhảy tiếp theo. Em đang hoang mang lắm, lạc lõng trong môi trường mới lắm, suy sụp tột cùng trước những thất bại mới ngày một đau hơn. Em cũng có lúc mặc cảm vì mình, không đẹp, không tài, không khéo. Em cũng có lúc hối hận vì quyết định của mình, em cũng có lúc muốn về lại nơi mà ngày xưa em ghét còn bây giờ em nhớ da diết.


Nhưng em ạ, con người sinh ra không có ai được lựa chọn đâu, em như vậy đã là được hưởng nhiều phúc ra phết rồi đấy. Hoàn thiện quá lại phải đi thi hoa hậu hoàn vũ thì mệt ghê. Còn nữa nhé, quân tử thì bước chân đi là không được quay lại, em giờ từ bỏ hết mà trở về thì có còn đáng mặt "anh hùng" không đây, cố thêm 2 năm rưỡi nữa mà giữ cái danh anh hùng dơm em ạ. Hãy cứ yên tâm là lương mẹ cho em vẫn sẽ kèm thêm phụ cấp và mạng có khuyến mại bố sẽ không quên em đâu. Hãy bỏ mặc xung quanh nghĩ em yêu đương hay chơi bời gì đó đại loại vậy, em cứ ăn ngủ đầy đủ vào, miễn là vẫn phải chỉnh sức cho phù hợp đến lúc cần bật là bật đấy nhé. Đừng sống mà chỉ biết học, em hãy cứ như em của trước đây đi, nhàn hạ thế mà lúc cần vẫn "ngon" đó như.

Đôi lời viết cho em, một đứa con gái tính đến giờ phút này thì hơi không được đúng nghĩa con gái cho lắm. Nhưng không sao em ạ, còn hơn chục cái xuân nữa cho em phấn đấu mà đừng lo. Hãy cứ sống đặc biệt bởi chính em đã đặc biệt. Hãy cứ mặc kệ mấy người xăm soi em đi vì có thích nó mới soi đấy. Đừng bao giờ có suy nghĩ mặc cảm hay tự ti em ạ, tự kiêu vốn là bản tính của em mà, đôi lúc phải vênh lên.

Quan trọng nhất là em phải thật mạnh mẽ, hạnh phúc vào đấy! Thôi vậy nhé, anh yêu em nhiều lắm!!!!

Có một "tình yêu" gói chặt vào dĩ vãng

Có một "tình yêu" gói chặt vào dĩ vãng. Rút cuộc, tình yêu đó, có phải đến lúc cô nên gói chặt để vào dĩ vãng. 26 tuổi, cô mặc nhiên bước qua tuổi trẻ với một tình yêu trẻ con ngây thơ, đẹp đẽ. Một tình yêu mãnh liệt và cháy bỏng.

Nhưng có lẽ ai rồi cũng sẽ đi qua những tháng ngày vụng dại của tuổi trẻ. Ai rồi cũng có lúc phải loay hoay gói gém nhớ thương dành cho một ai đó vào góc khuất trái tim mình mà bước đi...Cô và Miên xa nhau...3 năm trôi qua mọi thứ trong Lim vẫn thế, ngổn ngang những cảm xúc khi nhớ tới Miên, và đau nhói trong lồng ngực mỗi khi thấy bóng dáng ai dường như quen thuộc...Nhưng tất cũng mơ hồ lắm.

Vẫn một mình đi trên con đường cũ, vẫn hát vu vơ một mình cho khỏi cô đơn. Nhưng hôm nay mọi thứ có gì đó khác.

Đúng rồi, cái mùi hương này, cô nghe quen lắm, mà lạ lắm. Tự hỏi: là mùi hoa sữa sao? Lẽ nào thu đã về thật rồi? Nhiều người ghét cay ghét đắng mùi hương này, mà với cô, lại là mùi hoa cô thích nhất.

Những hối hả bon chen của cuộc sống, tất cả cuốn cô theo những miệt mài của công việc, Lim ngỡ rằng cô đã quên Miên, chôn chặt hình bóng của anh thật sâu ở góc khuất nào đó trong tâm hồn. Nhưng, mỗi lần nghe mùi hoa sữa là cô nhớ Miên. Nhớ thời gian hạnh phúc giữa cô và Miên.

"Hà Nội mùa này hoa sữa ngát hương chưa Miên? Chắc nồng nàn lắm rồi Miên nhỉ? Em nhớ anh, nhớ Hà Nội quá, Miên à !!!" Từng chữ như nghẹn ngào. Lim ước, cô có thể mở điện thoại ra và gọi Miên để nói ra câu đó. Mà hình như mọi chuyện quá xa xôi. Cô vẫn nhớ, ngày cô lựa chọn đam mê của mình và rời xa Miên:

- Em nhất định vào đó sao? Em có thể xin được việc tốt hơn khi ở đây mà?

- Nhưng em muốn thử sức mình. Làm công việc mà mình đam mê ở một thành phố biển xinh đẹp và năng động. Em không mơ ước gì hơn nữa.

- Nhưng như thế là chúng mình phải xa nhau, em không muốn gần anh sao?

- Anh có thể vào đó mà, chúng ta cùng vào đó.

- Nhưng... anh đã ổn định ở đây, sao anh có thể bỏ ngang được?

- Bây giờ cơ hội đã đến với em. Em muốn nắm lấy.

- Vậy là em vẫn muốn đi sao?nhưng anh không thể theo em được!

- Thế thì em đi một mình, anh không bỏ việc ở đây, thì anh sống với nó đi

Cô vẫn nhớ ánh mắt đau khổ đến tuyệt vọng của Miên khi cô ương bướng nhất quyết không ở lại Hà Nội làm sau bốn năm học tập mà ra đi. Nhưng cô không nghĩ, cô không nghĩ sẽ mất Miên vĩnh viễn...Năm năm yêu nhau, lúc nào Miên cũng chiều chuộng cô, không ngăn cản khi cô làm bất cứ việc gì, mà lúc nào cũng bên cô, bảo vệ cô. Nên khi quyết định vào đây, cô vẫn nghĩ Miên trước sau gì cũng sẽ theo cô mà thôi.

Nhưng 3 năm rồi, cô vẫn một mình lẻ bóng nơi xứ người không một lần gặp lại Miên. Thỉnh thoảng cô vẫn về nhà. Vẫn nghe ngóng tin tức của Miên. Mẹ cô lúc nào cũng bảo cô ích kỉ, chỉ biết bản thân mình.

Ngày cô đỗ đại học làm tân sinh viên anh đã là sinh viên năm thứ 3. Miên đẹp trai học giỏi có tiếng, còn cô thì chỉ có tiếng nghịch ngợm và ương bướng như con trai. Cô như em gái của anh mỗi khi sang nhà anh nhờ chỉ bài. Vẫn điệu bộ nũng nịu và cười híp mí khi làm bài sai mà cãi cố bị anh véo má. Vẫn nhõng nhẽo bắt anh chở đi mua kem khi làm hết bài tập anh ra. Hai người hai tính cách như trái ngược nhau

Miên nhẹ nhàng, trầm lắng và sâu sắc. Còn cô thì ngang bướng lúc nào cũng chỉ cãi lời anh, làm anh mệt mỏi. Nhưng chưa bao giờ Miên tỏ ra khó chịu với cô mà chỉ âm thầm quan tâm, chăm sóc cô từng tí một.

Rồi cứ thế, ngày Miên đỗ đại học ở Hà Nội, Lim khóc sướt mướt như trẻ con không cho anh đi. Anh chỉ cười, lau nước mắt cho cô và vuốt tóc dỗ dành, bảo cô cố gắng học giỏi hai năm sau ra Hà Nội học cùng anh.

Mò mẫm về ký ức ngày xưa của hai đứa, cô lại nhớ Miên. Đôi lúc cô nghĩ "Nếu ngày đó mình ở lại Hà Nội thì giờ đây thế nào? Cô đang làm công việc mà mình yêu thích, làm với tất cả nhiệt huyết và đam mê. Nhưng mỗi chiều đi về cô lại mông lung đến thế, rút cuộc, cô có hạnh phúc không?"

- Có hạnh phúc không? Cô tự hỏi mình biết bao nhiêu lần.

- Nếu được chọn lựa lại, cô chọn Miên hay chọn hiện tại này?

Cô nhớ Miên từng hỏi cô:

- Sau này em muốn làm nghề gì?.

- Em muốn trở thành phóng viên, được khoác ba lô lên và rong ruổi khắp những nơi mình thích.

- Phóng viên vất vả lắm, phải hy sinh nhiều, con gái không theo được đâu.

- Có gì mà không theo được? chỉ cần cho em một cái máy ảnh với cái ba lô, cùng chiếc xe máy, là em sẽ theo nó đến suốt đời.

Lúc đó cô chỉ nói theo cảm tính của một cô bé lớp 10, tất cả cuộc sống màu hồng trong cô. Mà không nhận ra, trong đôi mắt Miên có gì đó thoáng buồn. Rồi cô ra Hà Nội học học viện báo chí thật. Có năng khiếu viết lách, cô làm cộng tác cho một tờ báo từ thời còn sinh viên. Ra trường, vì người miền Trung nên cơ quan cho cô vào thường trú ở đây. Coi như nguyện ước của cô đã thành.

Trong mắt người khác, cô lúc nào cũng mạnh mẽ, cá tính. Nhưng chỉ Miên biết, là con gái theo nghiệp văn nên tâm hồn cô lúc nào nhạy cảm. Lim vẫn nhớ, ngày ở Hà Nội, trường cô và Miên cách nhau cả chục cây số, nhưng cứ đến mùa hoa sữa anh lại đạp xe sang chở cô đi dạo để tận hưởng hương hoa sữa. Vì anh biết, loài hoa cô thích nhất là hoa sữa.

- Hoa sữa có gì mà em thích đến vậy?

- Anh không biết à? Hoa sữa như tình yêu 2 đứa mình vậy, nhẹ nhàng, tinh khiết. Và hoa sữa chỉ ngát hương khi nó còn ở trên cành, một khi lìa cành nó chỉ còn thoang thoảng chốc lát , rồi héo rũ. Như tình yêu, nếu xa nhau, chắc chắn tình yêu sẽ héo úa, và hương hoa sữa khi ai đã trót thích thì nghiện luôn mà không dứt được đâu. Như em và anh đó, hì hì.

Cô khẽ cười mà cay nơi sống mũi "không dứt được đâu" có phải mình nói không nhỉ? Vậy bây giờ đã dứt chưa? Đã héo úa chưa?

Cô vẫn tự hỏi mình những câu hỏi bâng quơ như thế, mà có lẽ chính cô cũng không có câu trả lời. Nhưng có hối tiếc không? Câu này thì cô biết, cô chưa từng hối tiếc. Tình yêu hay đam mê, lựa chọn thế nào?


Bạn bè cô bảo cô là người dũng cảm và mạnh mẽ khi dám từ bỏ tình yêu để theo đam mê. Nhưng có lẽ chỉ mình cô biết, chỉ là cô muốn thử thách Miên. Rút cuộc anh có cần cô như anh vẫn nói hay không. Cô đi rồi, rút cuộc anh vẫn chưa một lần nói rằng : anh nhớ cô, hãy quay lại với anh. Đôi lúc vì nhớ anh mà cô tự hỏi nếu anh níu kéo thì cô có vứt bỏ hết mà quay lại không? Hay giả như cô nói với anh rằng cô nhớ anh, thì anh có vứt bỏ hết mọi thứ để vào với cô hay không?

Rút cuộc, tình yêu đó, có phải đến lúc cô nên gói chặt để cất đi. 26 tuổi, cô mặc nhiên bước qua tuổi trẻ với một tình yêu trẻ con ngây thơ, đẹp đẽ. Một tình yêu mãnh liệt và cháy bỏng. Và cả những vụn vỡ khi chia lìa. Cùng một tuổi trẻ mà cô đang sống hết mình cho đam mê.

Monday 26 January 2015

Câu chuyện Tình yêu đẫm nước mắt

Tình yêu đẫm nước mắt. Cuốn nhật ký nhạt nhòa nước mắt. Bức ảnh trong cuốn nhật ký chàng trai mặc cảnh phục ôm eo chị, như đang cười với chị. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị "Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh...".
Anh thích học cảnh sát nhưng thi năm thứ hai mới đi học được. Anh thi thiếu nửa điểm, đành phải học hệ trung cấp. Chị đi học trước anh một năm.

Ngày anh nhập trường, chị dẫn anh đi. Có người không biết còn hỏi " Chị gái dẫn em trai đi nhập trường à ?" làm chị tức nổ mắt, không làm gì được người ta, quay sang lườm anh...Anh cười hiền, luôn nhường nhịn chị. Vậy là trong hai năm tới, họ được ở gần nhau.


Học viên mới nhập trường bị cấm trại 1 tháng, chị cũng không được thoải mái vào thăm anh, nên ngày đầu tiên được "sổ lồng", anh tức tốc đến khu kí túc xá gặp chị. Bác anh gọi điện bảo đến chơi, anh nói dối "Cháu phải ở lại trường tập điều lệnh ạ". Anh gãi đầu gãi tai, lóng ngóng, vụng về, chị thấy vừa thương vừa buồn cười. Sau này, khi "ra mắt" bạn bè cùng phòng anh, các bạn trêu "Cuối tuần nào nó cũng đi tập điều lệnh bên trường báo chí thì phải..." làm chị thẹn đỏ mặt.

Chiều thứ 6 mỗi tuần là khoảng thời gian mong đợi nhất, đến lúc đó, họ mới có thể nắm tay đi bên nhau hạnh phúc như những đôi tình nhân bình thường khác. Nhiều khi nhớ anh không chịu được, chị lại bắt xe bus sang trường anh, ngồi phòng chờ đủ nhìn mặt anh cho đỡ nhớ rồi lại phải đứng lên ra về vì hết giờ vào thăm.

Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, nhanh đến nỗi chị chưa kịp nhìn lại những gì đã xảy ra. Anh đã tính rất nhiều đến tương lai của hai người..

***

Anh trở về Hà Nội sau ba tháng thực tập ở tỉnh. Chị rớt nước mắt nhìn anh gầy rộc đi, chân tay đầy sẹo vì ngã trong những lần cùng đồng đội truy quét tội phạm ma túy. Chị trằn trọc không ngủ được, thương anh ngày đầu tiên thực tập, một mình vứt cả xe máy lao vào ôm đối tượng buôn ma túy, cả người cả đối tượng lăn xuống hố, xây xước hết mặt mày mà anh vẫn cố giấu.

Yêu chị chân thành bao nhiêu thì anh cũng nhiệt thành với nghề bấy nhiêu. Nhớ những lúc ngồi trong lòng anh, anh chỉ bảo " Trái tim anh một nửa dành cho em, một nửa là của ngành". Chị nũng nịu, đòi anh chia cho chị bảy phần thì mới chịu...

Anh được nhận về công tác tại PC 47 của công an tỉnh. Anh muốn chị về thành phố cùng anh, nhưng những bài viết, những mảnh đời, những chuyến đi đã níu chân chị, muốn chị trụ lại đất Thủ đô này. Hai người họ vì thế mà bắt đầu cãi nhau. Tính chị ương bướng, yêu anh nhiều lắm nhưng lại không chịu nhường nhịn. Những trận cãi nhau xảy ra thường xuyên hơn. Chiều nay cũng vậy, họ mới cãi nhau.

Chị bắt đầu sợ những chiều thứ 6,chị phải đối diện với hai ngày cuối tuần không có anh. Những buổi chiều hò hẹn họ xuất hiện cùng nhau bắt đầu thưa dần rồi vắng bóng hẳn. Tình yêu bắt đầu chơi vơi trước sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người...

Ngày anh về quê, chị đã không đến tiễn. Chiếc ba- lô màu xanh chỉ có mấy bộ quần áo mà sao nặng trĩu trên tay. Xe lăn bánh, chị cùng Hà Nội phồn hoa ở lại sau lưng anh.

Anh nhận công tác, chị bước vào năm cuối. Bận rộn. Những cuộc trò chuyện giữa họ cứ thưa dần. Quan hệ giữa anh với một cô sinh viên học đại học ở tỉnh nhà đến tai chị. Nghe nói cô ta học sau anh chị 2 khóa ở trường phổ thông.

Tối. Chị nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia cất giọng lanh lảnh " Chị có phải là Mai không ?" – "Vâng, xin hỏi...cô là ai" ? – "Tôi là người yêu mới của anh Thuận, anh ấy đang ở chỗ tôi, từ giờ chị đừng làm phiền nữa...". Cuộc trò chuyện hết sức ngắn gọn. Đêm đó mưa, chị đứng trên tầng 5 khu kí túc xá, nước mưa sao mà mặn chát...

Kỳ thực tập cuối cùng như cơn lốc cuốn phăng chị đi, không cho chị có cơ hội ngoi lên mà nhìn lại mình nữa. Trời không phụ lòng người, ngày ra trường, chị được một tòa soạn báo nhận về làm việc luôn. Vậy là ước mơ bám trụ lại đất Hà thành cuối cùng chị cũng thực hiện được.

Những chuyến đi, những đêm thức trắng viết bài, những mối quan hệ mới khiến chị không còn nghĩ nhiều đến người xưa. Nhưng 2 năm trôi qua, anh vẫn là phần quan trọng nhất nằm sâu trong tim chị. 25 tuổi, chị vẫn đi về một mình. Chị cười, nụ cười phảng phất nét buồn.

Trong chiếc ví nhỏ xinh, không ai biết ngoài tấm hình chị hồi lớp 12, áo trắng tinh khôi, tóc dài xõa ngang lưng, còn có một tấm hình nhỏ bị úp mặt vào trong, anh mặc cảnh phục đang ôm eo chị, cười rạng rỡ. Chị sợ nhìn thấy nó, anh đẹp nhất trong bộ cảnh phục.

***

Chị nhận được điện thoại của Minh – bạn cùng phòng anh ngày trước. Minh hỏi chị có về dự lễ truy điệu anh vào chiều ngày mai không ?

Lần này, chị không khóc. Đôi mắt u buồn ẩn dưới vành khăn tang nhìn di ảnh anh. Anh vẫn đẹp đẽ như ngày nào, vẫn đôi mắt mà chị không lẫn vào đâu được. Đôi mắt ấy ngày xưa vẫn âu yếm nhìn chị, hôm qua còn cười với đồng đội, giờ nó đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Anh bị một chiếc xe khác đâm vào trong đêm truy bắt tội phạm ma túy...


Chị gặp cô gái ấy. Cô gái cách đây 2 năm gọi điện cho chị trong một tối trời mưa. Cô gái tên Ngọc đưa chị một cuốn nhật ký...

"Hôm nay thứ 6 ngày 13...
Chiếc ba lô trên tay anh sao mà nặng trĩu, vậy là em không ra tiễn anh. Hai năm như gió thoảng qua. Anh muốn em về thành phố,với khả năng của anh, anh có thể lo việc cho em, để chúng mình được ở cạnh nhau. Nhưng những cung đường của đất nước, những chuyến đi đã hút hồn người yêu của anh, khiến cho em yêu chúng hơn cả anh rồi.

Anh biết phải làm sao đây ? Khi bố mẹ chỉ có mình anh, anh cần phải ở gần nhà, em cũng biết điều đó mà, phải không ? Nhưng người yêu anh đúng là "con gái báo chí" chính gốc. Em mạnh mẽ, quyết liệt muốn ở lại thành phố tự thân vận động khiến anh không thể nào thuyết phục nổi.

Anh hình dung ra sau này, khi chúng mình về một nhà với nhau, nửa đêm có án, anh phải đi, bài viết mà em theo đuổi chỉ có thể thực hiện được vào ban đêm, nửa đêm em cũng đi. Vậy ai sẽ là người ôm con chúng ta ngủ, ai sẽ là người chờ anh về ?...Anh có ích kỷ quá không em ? Anh yêu em, nhưng anh yêu cả màu cảnh phục như yêu em vậy, anh không thể từ bỏ...

Thứ 6, ngày....
Từ khi nào, anh đã không mong chờ đến chiều ngày thứ 6, bởi đến thời điểm đó, ngày mai anh sẽ không còn được gặp em.

Anh đã nhờ Ngọc gọi điện cho em. Ngọc là cô gái rất tốt, anh biết tình cảm của cô ấy, nhưng anh làm sao có thể phản bội tình yêu 5 năm giữa anh và em? Thôi thì chỉ còn cách này. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh thà mang tiếng phản bội người anh yêu còn hơn là để đến một ngày em không chịu nổi xa cách mà nói lời chia tay trước. Anh sẽ không chịu đựng nổi.

Em yêu, tha thứ..."

Trong chiếc ví loang lổ thấm máu của anh, ngoài chiếc thẻ nghành, chứng minh thư, người ta còn tìm thấy hai bức hình được đặt quay mặt vào với nhau, có một bức hình nhỏ, cô gái mặc áo trắng, tóc xõa ngang lưng, chị của ngày ấy mỉm cười thật hiền. Chợt nhớ, có lần anh nói với chị "Anh có thể đánh mất nhiều thứ, vứt bỏ nhiều thứ nhưng bức hình thì anh luôn mang theo, để lúc nào em cũng ở bên anh...".

Trở lại Hà Nội, bạn bè ai cũng bảo chị gầy rộc đi. Có người không biết còn khen chị gầy đi trông xinh hơn. Họ đâu biết rằng, chị đã để mất một thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Đêm Hà Nội lấp lánh sắc màu,đèn đường soi tỏ mặt đường bóng láng. Ngọn đèn nào dành cho chị khi bên đời không có anh ?

Bức thư gửi người đàn ông của em

Bức thư gửi người đàn ông của em. Anh như hạt cát của sa mạc, em là người lạc trong sa mạc đó, em vẫn nhớ câu nói: vì em không xinh nên anh mới biết anh yêu em, yêu thật lòng, yêu thật nhiều. Một ngày không xa, mình bước vào lễ đường em nhé!

Gửi anh - người đàn ông của cuộc đời em!

Thế giới của em sẽ ra sao nếu như không có anh? Chỉ là những đêm dài tăm tối với sự tự ti dày cộp bao phủ quanh mình. Có người nói trời phú cho mỗi người một vẻ đẹp, nhưng trời đã quên mất em, không phú cho em vẻ ngoài rực rỡ. Em chưa bao giờ thấy tự tin dám khẳng định mình. Em cũng chưa bao giờ thấy mình có trọng lượng ở cái Trái đất này. Định luật Niu-tơn dường như không có chỗ cho em. Anh là tất cả đối với em. Chẳng bao giờ em quên những gì anh đã làm cho em. Em là người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới!


Bây giờ em có quyền được tự hào rồi anh ạ, tự hào khi tuyên bố với thế giới, em vô cùng xấu xí.

Ngày ấy là ngày 20-10. Trong lớp, anh bốc thăm phải em và anh bị mang hoa tới tặng em. Trớ trêu, thiên nga tặng quà cho cóc ghẻ. Từ bé tới lúc ấy, em chưa từng được nhận một món quà chúc mừng nhân dịp gì cả. Anh là người đầu tiên khẽ gõ lên đôi mắt em: "Tặng em này... này. Chúc mừng 20 tháng 10! Vui vẻ và lạc quan lên nhé". Em đã không nhìn anh nếu anh không nói câu cuối cùng đó, nếu anh không dúi hoa vào đôi bàn tay em rất chân tình. Đôi mắt anh rực lửa, sâu thẳm! Đôi mắt đó có thể hút hồn bất kì người đối diện nào. Đến tận bây giờ, em cũng không thể hiểu tại sao lúc đó tay em lại đón những bông hoa của anh. Như là bản năng. Đôi mắt anh như thầm nói:"Những bông hoa này xứng đáng thuộc về em". Anh này, anh đâu chỉ gõ vào đôi mắt em mà còn gõ cả vào trái tim em rồi đây này. Chỗ này này, chỗ van tim ấy, cứ ở lì trong tim không chịu ra. Ghét anh thế!

Mỗi lần bạn bè chê em xấu, bận đồ cổ lỗ sĩ, em cười trừ. Vốn em chẳng có mắt thẩm mĩ mà cũng chẳng có năng khiếu mặc gì đẹp như ai đó. Về nhà, em tủi thân khóc ướt cả gối. Rồi lại cố gượng dậy nhìn vào gương cười mấy cái thật tươi . Anh vẫn thường bảo em: cười khiến em xinh hơn. Và em đã quyết định sẽ cười gấp nhiều lần người khác để xinh cho bằng người ta.

Sáng ngày tỉnh dậy em không dám mở cửa sổ, sợ khi mở rồi thấy những bông hoa chúm chím ngoài vườn, em sẽ không thoát khỏi sự ghen tị với những bông hoa mà tự ti, mặc cảm, thu mình vào một chỗ. Anh biết, anh mua tặng em một bó hoa hồng đỏ thắm. Em lại tủi thân, em vốn chẳng thích hoa, anh biết sao còn tặng. Anh cắm hoa vào lọ, để lên bàn học em bảo rằng hoa đẹp là để ngắm, để trang trí, để "trả oxi" cho đời. Còn em là để anh cầm tay, để anh ôm và để anh vỗ về, để anh an ủi, làm bờ vai cho em mỗi khi em buồn. Em không ngại hoa nữa, thấy cánh hoa dần tàn úa ghen tị với niềm hạnh phúc, nụ cười vui mãi của em mỗi khi bên anh.

Em không xinh nên cũng ít bạn bè. Ngày chủ nhật, họ rủ nhau tíu tít đi xem phim, mua bỏng ngô. Còn em, em ở nhà dọn dẹp, chừng nào xong cũng đến 12h, thôi đành ngồi xem... thời sự. Anh bỏ dở những cuộc hẹn với bạn bè, mua băng ma sang nhà em ngồi xem. Em xị mặt (khiếp ma) nhưng vẫn ráng ngồi bấu víu cả vào người anh xem hết đoạn băng. Anh bảo xem hết thì anh sẽ có thưởng. Ai dè phần thưởng là băng phần hai.

Em không xinh nên rất ngại shopping. Anh có rủ, em chỉ cười trừ nói bận. Anh cười nhẹ nhàng, bận nào qua chơi, cũng mua ít đồ cho em. Anh không biết em có thích thật hay không, chỉ thấy em cười tít cả mắt. Em đấm lưng anh thùm thụp, chê anh mua đồ chật, anh lí do bảo ngày anh quen em, em còn bé tí... Em cảm động, sao anh còn nhớ? Tại anh chăm em quá nên em mập ú ụ thế này. Anh mua đồ rộng, anh bảo cho em để dành dần dà anh nhớ luôn size của em, đến cả số đo ba vòng cũng thuộc làu làu. Hễ anh thấy em mặc đồ rộng ra thì anh lại mắng té tát, bắt em ăn nhiều, thật nhiều. Nhiều ơi là nhiều!


Một bận đi chơi cùng anh, em nghe có tiếng nói sau lưng "con nhỏ này xấu tệ. Mũi tẹt môi cong, tóc xoăn chân vòng kiềng". Em lặng thinh, người ta nói đúng sao em dám cãi? Em cúi mặt mà đi, em không nắm tay anh, cảm thấy mình là nỗi xấu hổ của anh. Em cố không khóc để khỏi làm phiền đến anh và đám bạn em. Em xin phép về trước khiến đám bạn của anh mừng thầm. Em đâu biết anh nhìn em đau tới nhường nào. Anh gọi điện, điện thoại tắt. Anh đi qua nhà em, nhà tối om. Anh tưởng em đã ngủ không dám gọi. Em nhìn thấy anh qua ánh điện mờ mờ dưới ngõ,tay vuốt mũi nắn chán. Em mong mình xinh hơn từng ngày để không là nỗi xấu hổ của anh.

Một ngày, em nhìn thấy xung quanh anh là những cô gái chân dài, da trắng, ba vòng gợi cảm,em thấy ngại ngùng với thân hình của mình. Cớ sao lại có quyền giam hãm một con chim đẹp trong lồng? Anh với ai trong số đó cũng đẹp đôi. Còn em? Em không nằm trong số đó. Em bảo mình đừng gặp nhau nữa. Em buông tay anh, quay đi mà nước mắt giàn giụa. Anh ôm lấy em:"Anh yêu em". Em cảm động như ngất trong vòng tay của anh:"Nhưng em không xinh"."Ngốc ạ, vì em không xinh nên anh mới biết anh yêu em, yêu thật lòng, yêu thật nhiều. Một ngày không xa, mình bước vào lễ đường em nhé!".

Anh không thể tưởng tượng em đã hạnh phúc thế nào đâu. Đây là câu nói em đã được đọc rất nhiều trên các web cộng đồng về những cô nàng không hề xinh đẹp. Như em. Nhưng chưa bao giờ, em nghĩ mình có thể được nghe một-cách-chân-thành như vậy! Anh ạ, em còn nhớ trên các bài bình luận của ai đó, có người nói :" Ước gì mình không xinh để được yêu thật lòng như thế" nhưng sự thật vẫn "phấn son", có ai muốn mình không xinh cơ chứ?! Còn em, nếu có kiếp sau, em vẫn sẽ chọn cho mình vẻ ngoài không rực rỡ để được gặp anh, yêu anh mãi mãi. Anh ơi, một ngày không xa, mình bước vào lễ đường anh nhé!

Yêu gửi người đàn ông của cuộc đời em!

Những ý tưởng "tình yêu" để ôm trọn hạnh phúc (P7)

Những ý tưởng "tình yêu" để ôm trọn hạnh phúc (P7). Hãy mua một hộp sao ước (phát quang trong đêm), xếp thành chữ I love you... ngày trên trần giường của nàng

- Kể cho người ta nghe những giấc mơ, dự định hay kể cả những nỗi sợ của bạn

- Tìm một công viên với những bãi cỏ sạch, nằm bên nhau ngắm mây và nghe bản nhạc yêu thích

- Xem một bộ phim lãng mạn, trong khi xem phim, hãy nắm tay người ấy

- Chơi trò bắn súng nước trên bãi biển

- Hãy mua một hộp sao ước (phát quang trong đêm), xếp thành chữ I love you... ngày trên trần giường của nàng

- Học chơi một bản nhạc mà ngưới ấy yêu thích


- Đọc cho người ấy nghe câu chuyện mà họ thích hay bật một bản tình ca yêu thích qua điện thoại

- Cùng mút chung một cây kem hay cái kẹo

- Cùng thả diều ở một triền đê ngoại ô trong ánh hoàng hôn.

- Thu âm một bài do chính mình hát để tặng người kia hay cùng thu âm một bài hát với nhau

- Cùng chơi một trò chơi điện tử hay trò cảm giác mạnh trong công viên

- Rủ người ấy đi bơi

- Tặng người ấy một bài hát trên đài phát thanh hay trên forum hai bạn tham gia...( chẳng hạn trên Petalia, là topic này )

- Nhắn tin cho người ấy nghe lúc nửa đêm, chỉ để bảo rằng, bạn rất nhớ họ...

- Hãy đề nghị nàng góp ý thêm ý kiến vào bảng danh sách này bằng cách comment dưới đây ý tưởng của nàng

Tình yêu, tiếng nói của những món quà - T1

tiếng nói của những món quà - T1. Nhẫn là một minh chứng vĩnh cửu trong tình yêu- Sổ ghi nhật ký: Không có gì bí mật giữa chúng ta cảHãy dùng nó để viết nên và lưu lại những kĩ niệm đẹp, vui buồn, giận hờn vu vơ của cậu, tớ và của tất cả mọi người xung quanh này nhé

1. Khăn choàng:


Anh là của em và em không muốn mất anh. Anh (em) có cảm nhận được sự ấm áp mà em luôn dành cho anh không?

2. Nhẫn:

Hãy là của anh nhé!

Nhẫn luôn được tôn thờ như một minh chứng vĩnh cửu trong tình yêu. Vì thế, nếu bạn tặng nhẫn cho đối phương thì chính là thay cho câu nói : " Anh muốn em là của anh (ngược lại)" đó!






Nhẫn là một minh chứng vĩnh cửu trong tình yêu- Sổ ghi nhật ký: Không có gì bí mật giữa chúng ta cảHãy dùng nó để viết nên và lưu lại những kĩ niệm đẹp, vui buồn, giận hờn vu vơ của cậu, tớ và của tất cả mọi người xung quanh này nhé.

Sổ nhật kí luôn ẩn chứa những điều thầm kín nhất

3. Bật lửa:

Anh là mối tình đầu của em - Khăn tay: Hãy quên anh (em) đi!

Khăn tay tượng trưng cho sự chia tay

4. Bức ảnh của "người ấy":

Hãy nhớ anh (em) mãi mãiEm mong anh hãy nhớ em mãi mãi dù sau này mình có ra sao!" – Ây da, tặng quà mà kèm theo thông điệp ý nghĩa thế này thì còn gì tuyệt vời hơn nữa phải không?

5. Son môi:

I want a kiss

Đây được xem là món quà quyến rũ nhất dành cho bạn gái chúng mình. Son môi không chỉ để làm đẹp mà còn mang một ngụ ý của người tặng. Là gì à? Vâng, anh ấy đang chờ đợi một nụ hôn nóng bỏng từ bạn đó nhé!

Son môi hàm ý một nụ hôn nhẹ nhàng

6. Khung ảnh:


Tình yêu của em và của anh là bất diệt Khung ảnh tượng trưng cho sự trường tồn

Mẫu eva dễ cô đơn trong "tình yêu"

Mẫu eva dễ cô đơn trong "tình yêu". Con gái sinh ra là để được che chở, được thương yêu, nhưng những cô nàng luôn chứng tỏ mình là người mạnh mẽ quá hay quá yếu đuối thường không là lựa chọn của con trai. Họ thích là niềm tin, chỗ dựa để người con gái mình yêu có thể tin tưởng.

Dưới đây là những mẫu phụ nữ dễ cảm thấy cô đơn trong tình yêu.

Phụ nữ thành công


Phụ nữ quá thành công thì sao? Mẫu phụ nữ này sẽ chiếm hết phần tài giỏi của đàn ông, và luôn luôn đi kiếm tìm những gì được cho là hoàn hảo. Đàn ông sẽ khó có thể gần gũi được những người phụ nữ này. Đây có thể được coi là "cao không tới, thấp không thông". Những người đàn ông tài giỏi sẽ không bao giờ thích hoặc hòa hợp với một người phụ nữ cũng tài giỏi như mình, còn những người đàn ông địa vị kém hơn, tài năng kém hơn... lại không đủ tự tin để với tới. Vì thế, những người phụ nữ quá thành công ít có bạn bè chân thành, và luôn cảm thấy mình thật cô đơn.

Phụ nữ yếu đuối và lụy tình

Mẫu phụ nữ thứ hai có thể kể đến là mẫu phụ nữ yếu đuối và lụy tình. Đặc điểm nổi bật nhất của những người yếu đuối và lụy tình là thường xuyên suy nghĩ nhiều, đặc biệt là suy nghĩ hết sức tiêu cực. Những cô gái yếu đuối thường làm bạn với nước mắt, có thể lấy cái chết để chứng minh chuyện tình yêu.


Đàn ông thường không thể chịu đựng được mẫu phụ nữ này dài lâu. Mặc dù đàn ông thích được làm chỗ dựa cho người mình yêu nhưng không thể mãi làm một 'cây cổ thụ' cho "cây tầm gửi" bấu víu vào, không thể cả ngày chỉ biết an ủi, dỗ dành con gái. Vì thế, mẫu phụ nữ yếu đuối và lụy tình thường xuyên cảm thấy cô đơn, lạc lõng ngay cả khi đi trên phố đông người.

Phụ nữ quá coi trọng bản thân và hách dịch

Phụ nữ quá coi trọng bản thân sẽ đề cao cái tôi và coi thường những người xung quanh. Sẽ rất ít người có thể chịu đựng được tính cách này. Vì vậy, bên cạnh mẫu phụ nữ hách dịch và quá coi trọng bản thân sẽ khó có thể có được những người bạn chân thành. Những lúc gặp khó khăn sẽ không thể tìm được sự giúp đỡ từ người khác. Đó là lý do phụ nữ quá coi trọng bản thân luôn cảm thấy cô đơn.

Phụ nữ ghen tuông mù quáng

Mẫu phụ nữ ghen tuông mù quáng thường tự mình chuốc lấy đau khổ. Ghen tuông là bản tính của con gái thế nhưng ghen tuông mù quáng lại khác. Đàn ông khó có thể chịu nổi một người vợ, một người bạn gái cả ngày chỉ biết nghi ngờ, ghen tuông và có những hành động không tốt đẹp gây ảnh hưởng đến công việc và các mối quan hệ của mình. Mẫu phụ nữ hay ghen tuông sẽ khiến những người xung quanh cảm thấy phiền phức và muốn tránh xa. Đó là lý do vì sao phụ nữ hay ghen tuông luôn cảm thấy mình cô đơn, cô độc.

Phụ nữ mạnh mẽ

Người ta nói con gái sinh ra là để được che chở, để được thương yêu. Thế nhưng trong cuộc sống lại có không ít những cô nàng luôn chứng tỏ mình là người mạnh mẽ. Đàn ông thường không thích phụ nữ quá mạnh mẽ. Họ thích được làm 'cây cao bóng cả' để người con gái mình yêu có thể tựa vào, có thể tin tưởng.


Vì vậy, phụ nữ quá mạnh mẽ, luôn cho rằng việc gì mình cũng có thể làm được sẽ khiến đàn ông cảm thấy bản thân mình thật vô dụng không dám lại gần hoặc tiến xa hơn. Vì thế mà mẫu phụ nữ này có lúc cảm thấy bản thân mình thật cô đơn. Càng cô đơn con người càng tỏ ra mạnh mẽ, và cũng vì lý do đó mà những người phụ nữ mạnh mẽ thường cảm thấy cô đơn. Như một vòng quay của trái đất, "càng cô đơn càng tỏ ra mạnh mẽ để che giấu cảm xúc".

Những câu nói hay về tình yêu khi chia tay - T1

Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng bức tranh tình yêu không thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người.

Tình yêu trong tớ vẫn còn, nhưng niềm tin thì đã vỡ vụn.

Niềm tin vỡ rồi

Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay?

Hãy luôn là người tự quyết định. Dù quyết định đó sau này là đúng hay sai thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn và quan trọng hơn nữa, khi bạn tự quyết định được cuộc sống và tình yêu của mình, tức là bạn đang biết mình muốn và cần gì, bạn sẽ không bao giờ phải sống trong hai chữ: "Giá như..."

"Hãy yêu thương say đắm nồng nhiệt, có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách để bạn sống trọn vẹn cuộc đời này".

"Cảm ơn những vấp ngã năm xưa vì nhờ nó mà tôi lớn lên".


Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi.

"Tha thứ một lần để lại bắt đầu yêu".

Nếu muốn vui một phút: hãy trả thù. Nếu muốn yên vui một đời: hãy tha thứ!

Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng bức tranh tình yêu ko thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người.

Từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối, đôi khi nó có nghĩa là bạn đủ mạnh mẽ để buông tay. – Khuyết danh

Những người có trái tim tan nát là những người ở gần với Chúa trời nhất.

Đôi lúc, sự mất đi của một người khiến thế giới dường như trống vắng hơn ~ Lamartine

Nhiều khi...

Buồn...Vẫn cười

Cô đơn...Vẫn cười

Mệt mỏi...Cũng cười

Đôi lúc muốn khóc.


Nhưng...

Mãi chẳng thấy nước mắt trào ra, để rồi bất giác nở nụ cười.

Cuộc sống nhiều lúc cần phải thế.

Càng buồn...

Lại...Càng cười

Cười...để tạo cho mìh 1 niềm tin dù giả tạo và để cứ thế mà tiếp tục TỒN TẠI

Ðừng thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất !

Vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi

Bởi con người chỉ có thể hiểu hết được giá trị của cuộc sống sau khi mất mát những gì đã từng có

Giọt nước mắt người vợ sau mỗi lần chồng yêu

Giọt nước mắt người vợ sau mỗi lần chồng yêu. Đêm tân hôn, cứ nghĩ Quý sẽ vui mừng mà hết lên vì vợ vẫn còn "trinh trắng", nhưng Quý lại hét lên nói rằng vợ lạc hậu, thời buổi này mà vẫn còn trong trắng.

Chuyên vốn là một cô gái xinh đẹp, công việc, nhà cửa ổn định, mỗi tội cô hơi "kén" trong khoản tình yêu, việc chọn người yêu vẫn không đâu với đâu cả. Đã qua cái tuổi 30 nhưng cô vẫn chưa ưng ý trong việc chọn cho mình một tấm chồng. Cứ thế, cuộc sống của Chuyên dần qua đi, cho tới ngày cô mới hoảng hốt giật mình. Bạn bè cháu bế cháu bồng cả rồi mà cô vẫn "đi sớm về khuya" một mình.

Lân trước trong buổi họp lớp, thấy người này người nọ dắt con đến tham dự Chuyên mới chột dạ "chết, thế này mình ế thật rồi". Nói rồi cô im lặng ra ngoài ban công đứng ngắm trời đất. Dường như hiểu được tâm trạng của Chuyên nên Quý, anh chàng tay chơi lừng lẫy của lớp mon men lại gần "bắt chuyện". Chẳng ngờ tâm trạng của Chuyên không lọt qua nổi mắt anh chàng đa tình này. Chỉ sau 15 phút, Chuyên đã bộc bạch hết nỗi lòng với Qúy. Vốn là chàng trai dày dạn tình trường anh chàng này lắng nghe, chia sẻ...chuyện trò thế nào mà thế nào mà sau đó, hai người gặp nhau thường xuyên.


Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc như chị nghĩ

Về phần Quý, do quá chơi bời, bài bạc bê tha, nên bố mẹ ở quê cũng liên tục giục cưới hỏi, cháu bế cháu bồng. Thấy bố mẹ sốt ruột lần này, Quý quyết tâm tu chí, kiếm vợ để ổn định cuộc sống. Tiện thể việc anh gặp Chuyên vừa xinh đẹp, lại con nhà có điều kiện. Hiện tại Chuyên sống một mình trong căn hộ chung cư hơn 2 tỷ bố mẹ tậu cho. Điều kiện thế còn gì bằng. Nghĩ rồi, anh cầm điện thoại gọi Chuyên đi ăn tối. Anh chiều chuộng Chuyên như một bà hoàng khiến cô "choáng ngợp".

Sau 3 tháng, Quý và Chuyên chính thức hẹn hò. Thấy Quý đẹp trai ngời ngời lại là nhân viên Tài chính bố mẹ chuyên mừng ra mặt. Họ cũng chỉ mong sao con gái sớm "quyết" để bố mẹ còn thông báo anh em ở quê. Phải lòng nhau, lại được sự ủng hộ của gia đình thế là 3 tháng sau đó, một đám cưới linh đình diễn ra. Đêm tân hôn Chuyên hạnh phúc vô bờ bến, chẳng ngờ cái lần đầu tiên ấy, cô vẫn "dành" được cho chồng tương lai.

Cứ nghĩ Quý sẽ vui mừng mà hết lên vì vợ vẫn còn "trinh trắng", nhưng rồi cô đã phải rơi nước mắt khi gặp phải sự cố ngoài ý muốn. Quý vốn là người từng trải ở tình trường, nên khi thấy vợ còn trong trắng anh đã hét lên nói rằng vợ lạc hậu. Không chỉ vậy, anh còn vô duyên tới mức hỏi vợ "có làm sao không mà tới giờ vẫn còn...".

Nghe thế Chuyên xấu hổ, chỉ biết ôm mặt nức nở. Tuy nhiên, để chữa cháy, Quý đã kịp thời trấn an vợ. Dù vậy, cuộc sống sau đó của vợ chồng Chuyên không mấy suôn sẻ khi cô dần "lật tẩy" quá khứ chơi bời của chồng. Thậm chí, anh chồng này còn có cả một thiên tình sử với bạn bè trong lớp của hai người. Lần lượt người này, người kia thi nhau "thủ thỉ" với Chuyên về ông chồng mới cưới. Có cô còn vô duyên tới mức "Xưa kia, yêu nhau lão hay đòi hỏi lắm. Mình đôi khi cũng mệt mỏi vô cùng. Thậm chí lão còn so sánh mình với cô này, cô nọ...Chán lắm".

Quý lấy được vợ đẹp, có điều kiện lại còn được dịp lên mặt dạy vợ về mọi mặt. Chuyên mới đầu còn im lặng, nhưng rồi cô đâm chán nản mỗi khi "giao ban" chồng cô lại vô tư lôi chuyện quá khứ ra so sánh với vợ. Thậm chí anh còn nói vợ kém hơn người này người nọ. Đã bao đêm Chuyên khóc vì bị chồng chê "kém cỏi" không biết chiều chồng...Nhưng giờ cô biết làm sao được đây, khi cô đang mang trong mình giọt máu của người chồng không biết trân trọng vợ ấy. Có lẽ đó là số phận của cô sao.

Anh bận rộn tới mức đánh rơi cả "tình yêu"

Anh bận rộn tới mức đánh rơi cả "tình yêu". Họ từng cãi vã, nhưng chỉ 1 lúc là thôi, chưa bao giờ như vậy, nhìn tờ đơn li hôn anh không tin vào mắt mình, anh quá bận rộn để quên mất tình yêu với gia đình của mình.

Tối khuya anh về, như nhiều lần chàng trai uống rượu say mèm trở về nhà, vào nhà, bật đèn, hét tên cô gái, không có ai trả lời, cúi đầu xuống, nhìn thấy trên kệ giày lá đơn xin li hôn. Chàng trai sững sờ, không dám tin vào mắt mình đây là sự thật.


Trước đây bọn họ cũng từng cãi vã, nhưng quá lắm thì cô ấy sẽ hờn dỗi không để ý đến chàng trai, hoặc là bỏ về nhà bố mẹ đẻ mấy hôm, rồi sau đó lại chủ động giảng hòa. Nhưng lần này, cô gái cương quyết làm thật. Chỉ bởi vì anh không đi họp phụ huynh cho con ư? Chàng trai nói mình quá bận, không có thời gian.

Cô gái buồn bã : " Anh suốt ngày bận rộn, lúc nào mới có thể đặt con, tôi và cái nhà này trong tâm trí anh? Tôi chịu đựng thêm được nữa, li hôn đi." Chàng trai cho rằng những điều vợ mình nói không có ý nghĩa gì, cho rằng lao tâm khổ tứ kiếm tiền cũng chính là vì cái nhà này , cho rằng chỉ có tiền thì gia đình anh mới có cuộc sống hạnh phúc thực sự, cho rằng bản thân mình không hề có lỗi. Nhưng mà lúc này, trong căn nhà cô đơn, lạnh lẽo, cảm giác lần đầu tiên đứng trong ngôi nhà không có người phụ nữ, quả thực không thể gọi đây là một cái nhà. Thành công của người đàn ông bởi vì không có người phụ nữ để chia sẻ cũng trở nên vô nghĩa.

Ngày hôm sau, anh về quê thăm bố mẹ, bố mẹ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh và hỏi: " Con bận như thế sao lại rảnh rỗi về thăm bố mẹ? Không xảy ra chuyện gì chứ? Lại cãi nhau với vợ à?" Một loạt những câu hỏi dồn dập làm anh đỏ mặt, nguyên do là bởi vì quá ít về nhà hay sao?

Bố mẹ vui mừng ra mặt, bố vội vã ra chợ mua thức ăn, mẹ ở lại nhà cùng anh trò chuyện. Mẹ mang đến ít lạc và khoai cho anh ăn, vừa ngồi xuống, chuông điện thoại reo lên , cách đó không xa, anh nghe thấy giọng nói của bố mình: " Tôi quên nói với bà, tôi pha cho bà một tách trà hoa cúc mật ong đặt ở trên cửa sổ, bây giờ uống vừa ngon, bà mau uống đi kẻo nguội". Mẹ cúp máy, điện thoại lại reo lên, lại là bố gọi về : " Tiền điện nhà mình đóng chưa nhỉ , chưa đóng thì tiện đường tôi đi đóng luôn" .

Đặt điện thoại xuống, mẹ mỉm cười phàn nàn: " Bố con ấy, nhiều chuyện lắm , hễ đi ra ngoài một tý là gọi về nhà không biết bao nhiêu lượt, tiền lương hưu của bố con đều tốn hết vào tiền điện thoại rồi." Đang nói chuyện, lại là điện thoại của bố gọi về, giọng bố rất vui vẻ: " Này, bà thích ăn cá nhỉ? Hôm nay trên chợ cá tươi lắm, tôi mua hẳn 3 con, mang về bà nấu món gì thì nấu nhé".

Hai mươi phút sau, điện thoại lại reo lên, mẹ vẫn kiên nhẫn trả lời điện thoại. Nói là mẹ trò chuyện cùng anh, nhưng thực ra toàn là nói chuyện với bố. Anh không nhịn được phàn nàn: " Sao bố con chỉ lo mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Thực ra có điện thoại không nhất thiết là cứ phải gọi, về nhà nói cũng được chứ sao?". Mẹ cười bảo rằng: " Con còn không hiểu suy nghĩ của bố con. Ông ấy không phải thích lo chuyện vặt vãnh, mà là tâm trí luôn để ở nhà. "


Bố con tuy bận việc bên ngoài, nhưng trái tim ông ấy luôn đặt ở nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, ông ấy đều lo lắng cả. Đừng tưởng rằng chỉ cần mang tiền về nhà là được con à, nhà không phải là nơi để chứa tiền, mà là nơi để chứa trái tim con, trái tim con chỉ có luôn hướng về gia đình, thì tình yêu và hạnh phúc mới có thể tồn tại lâu dài được. Con hiểu chưa? "

Anh nhìn vào đôi mắt chan chứa tình yêu của mẹ, khoảnh khắc đó anh chợt tỉnh ngộ. Anh hồi tưởng lại những lúc bận rộn với công việc, chưa từng một lần anh gọi điện thoại về nhà, thậm chí vợ anh gọi điện thoại tới cũng bị anh vội vã tắt đi.

Hồi tưởng lại những cuộc vui, nhậu nhẹt thâu đêm cùng bạn bè, đồng nghiệp, nhưng trong nhà vẫn có một ngọn đèn tỏa sáng lặng lẽ giữa đêm khuya chờ đón anh về. Nhớ lại con gái 6 tuổi không biết bao nhiêu lần nài nỉ anh dẫn đi chơi công viên. Anh hứa lên hứa xuống biết bao lần mà vẫn chưa lần nào thực hiện được. Là bởi vì bận rộn , hay là bởi vì trái tim anh không hướng về nhà, trong anh gia đình ở vị trí nào, hay chỉ cần những đồng tiền anh mang về là đủ.

Đêm đó anh đón người phụ nữ về nhà. Đúng vậy, nhà là nơi chứa đựng trái tim, là nơi chứa đựng tình yêu. "Bận", từ trước đến nay chưa bao giờ là lý do cả. Trái tim ở lại, tình yêu ở lại, nhớ nhung ở lại, hạnh phúc mới có thể nảy nở sinh sôi .

Thư gửi người từng là tất cả yêu thương

Thư gửi người từng là tất cả yêu thương. Để tôi yêu người bằng một tình yêu nồng cháy, để người đáp lại tôi bằng cả một cuộc đời! Tình yêu đầu, khó phai trong đời, như giọt nước trong cơn mưa, hạt cát trong sa mạc.

Gửi người yêu dấu của tôi!

Có chăng một thứ tình yêu vô vị lợi còn tồn tại trong thế giới thực dụng này, khi hai chúng ta, bắt đầu bằng những câu chuyện thần tiên chưa bao giờ đến với cõi nhân gian?

Người có biết truyện cổ tích luôn có một mô tuýp kì lạ, đó là gặp nhau, yêu trong cái nhìn đầu tiên, và cưới ngay ngày hôm sau? Người có biết dù đó là những câu chuyện cổ tích vô thực, nhưng tôi đã ước chúng ta giống như thế... Để không mệt mỏi với những tháng ngày ngọt, bùi, cay, đắng, để không bắt đầu bằng những cái nhìn xa xôi, để tôi được yêu một cách say đắm, để dòng đời không len lỏi vào và tách rời chúng ta.


Tôi đã hỏi người "Bạn muốn cô gái của bạn như thế nào?" Và người trả lời "Chỉ cần một đặc điểm, đó là hơn người yêu cũ!"

Tôi hỏi lại "Người yêu cũ trong mắt bạn thế nào?" Người cũng chỉ đáp lại "Một người hoàn hảo!"

Tới đây, tôi biết người vẫn còn yêu. Cũng phải thôi! Người và cô gái đó đã 6 năm rồi, cô nàng rời bỏ người, người cũng để tình yêu bay vào gió. Người gặp tôi, miệng mỉm cười hân hoan, đôi mắt lấp lánh đẹp hơn sao, nhưng đâu đó trong lòng người có lẽ hình bóng của cô gái đó đã được chôn kín.

Mối tình đầu! Người giải thích cho một lần say mê. Lời giải thích rất hay, rất hợp lý. Tình đầu là tình khó phai, là một hạt nước trong sa mạc, là chốn bình an của cánh chim bay mỏi, là ngôi nhà của những con tim lẻ loi. Tình đầu, chẳng dễ gì mà xa rời tâm trí, con người ta, dù thành công tới đâu, dù mệt mỏi tới đâu, vẫn đau đáu trong tim một bóng hình xa lắm, dù rằng hạnh phúc đang trong tầm tay đấy, những cũng có lúc người giật mình và man mác một nỗi buồn sâu thẳm. Đó mới là tình đầu, vị đắng và vị ngọt lấp đầy trong một nụ cười chua chát...

Tôi ước mình có thể bước vào trái tim người, ước có thể yêu người bằng một tình yêu trong sáng như thuở của cánh phượng hồng xinh tươi. Tôi ước mình có thể xoa dịu trái tim vừa tan vỡ của người, để người có thể ngả đầu vào một bờ vai mà yên nghỉ.

Tôi ước mình làm hạt mưa mỗi khi người gục ngã dưới ánh nắng chói chang, tôi ước mình làm hạt nắng cho người hong khô những mệt mỏi nhật thường. Tôi ước mình có đôi cánh để trao cho người, để người bay đến vùng đất xa thẳm tìm kiếm những hạnh phúc đích thực, dù là sau đó, người sẽ không bao giờ quay về cùng tôi.

Có hoang đường lắm không khi chúng ta chỉ mới bắt đầu một mối quan hệ lả lơi? Người giống như mây, tôi đã nhìn thấy những chẳng bao giờ nắm bắt được. Người là cơn gió, trái tim của gió vẫn thật thích thú những tự do, nhưng lại nặng lòng một mối nhân duyên tan vỡ.


Tôi không muốn đem mình ra so sánh với người con gái hoàn hảo kia. Tôi là tôi, cô ấy là cô ấy. Tôi không thể làm cô ấy để ở cùng người dù chỉ là một giây, tôi không thể cho người cái mà tôi không có, họa chăng thứ duy nhất cô ấy có và tôi cũng có là một tình yêu dành riêng cho người. Và... tôi không chắc sẽ khiến người có những cảm nhận như khi người đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, nhưng tôi có thể làm một chỗ dựa, mỗi khi người đã quá mệt mỏi một kiếp người dang dở.

Người không còn tin vào một tình yêu đẹp, người từ chối những cô gái đến với người. Bản thân tôi cũng vừa kết thúc một tình yêu sau 4 năm dài ròng rã, tôi còn gì trao cho người ngoài một trái tim đầy sẹo? Còn gì trao cho người ngoài một mảnh tình với những tính toán thiệt hơn, và những kỷ niệm ám ảnh như một cơn ác mộng?

Nhưng, dù chỉ còn chút tình dang dở, cũng xin được trao trọn con tim...Dòng đời này, tấp nập là thế, nhưng có mấy ai gửi đến chúng ta một chút sự tĩnh lặng, để chúng ta nhìn lại xem, cái mà chúng ta đang cầm nắm thực chất là gai hay hoa hồng... Nhưng nếu có thể, tôi nguyện cầm giữ cành gai, để người được hưởng trọn hương hoa và ngày ngày nhìn ngắm vẻ đẹp của nó.

Cho nên, khi nào đó người mệt mỏi và đơn độc, xin đừng cố tiếp bước chân, nhưng hãy ngồi xuống và quay đầu lại, nhé! Vì, nước mắt của người, cuộc sống này hắt hủi, nhưng tôi xin được trân trọng từng phút giây hạnh phúc.

Người yêu dấu của tôi!

Phát hiện rắn dài hơn 1m trên ô tô đang di chuyển

(ĐSPL) - Đang điều khiển xe ô tô di chuyển trên đường thì tài xế bỗng phát hiện một con rắn dài hơn 1m ngoi đầu lên kính chắn gió phía trước xe. Sự việc gây chú ý của người đi đường.


Vụ việc hi hữu trên xảy ra vào khoảng 14h30' ngày 25/01, trên tuyến đường Trường Chinh - Hà Nội.
Theo đó, vào thời điểm trên, khi một chiếc ô tô mang BKS 29A: 451xx đang lưu thông thì phát hiện một con rắn đang ngoi đầu lên kính chắn gió.

Ngay sau khi phát hiện con rắn, tài xế đã hoảng hốt lao ra khỏi xe . Sự việc trên thu hút sự chú ý của nhiều người đang lưu thông qua tuyến đường này.

Một nhân chứng kể lại sự việc: “Vừa lên đến đầu xe thì tôi giật nẩy mình khi nhìn thấy con rắn đang ngoe nguẩy trên cần gạt nước. Khi nhiều người hiếu kỳ kéo đến xem, con rắn vẫn không chịu ẩn đi mà nó tiếp tục nhô đầu lên cao hơn. Nhìn bề ngoài con rắn có nhiều hoa văn".

Theo lời kể người này con rắn trên có độ dài trên một mét. Khi thấy con rắn không chịu bỏ đi, chủ phương tiện đã nhờ một người dân lấy que ghì đầu con rắn để bắt và đem đi thả.

Nói về nguyên nhân xuất hiện của con rắn trên xe, nhiều người cho rằng có thể do chiếc xe ô tô đã vài ngày nay ko sử dụng mà để ở bãi nên rắn chui vào capo nhưng chưa kịp tẩu toát.

Tình yêu đầu tiên nó luôn ngọt ngào, chớp nhoáng

Tình yêu đầu tiên ngọt ngào, chớp nhoáng. Tình yêu đầu chớp nhoáng, qua nhanh, mờ nhạt tựa như ánh sáng le lói cuối con đường. Tình yêu đầu mát như bạc hà, ngọt như thỏi socolate hay mặn như giọt nước mắt.

Tình đầu chua như vị ômai lúc thằng bạn học đáng ghét cứ trêu chọc cái tính điệu đà. Cũng chẳng hiền lành gì. Rượt nhau, cột tà áo dài chạy cả sân trường, đến nỗi phải bị mời phụ huynh vì tội đánh nhau. Và cũng đâu biết đó là lần đầu tiên cả hai gia đình giáp mặt sau lần thứ hai hỏi cưới. Đến độ cô em chồng khi ấy còn ghé tai ông anh: "Anh kêu chị ấy là bà chằn lửa mà. Không sợ bị ăn hiếp sao" "Kệ tao, tao ghiền rồi".


Tình đầu the mát như vị bạc hà, lúc thằng nhóc bằng tuổi giành giật, đánh nhau mãi với đám trẻ cùng xóm mà miệng vẫn cười toe cầm chặt viên kẹo chẳng còn tròn màu xanh trong veo. Cả thời gian dài nhìn lại. Đến sau này lấy nhau rồi. Cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó lại hôn vào đôi gò má bầm tím ấy rồi chạy đi mất.

Tình đầu ngọt ngào, lãng mạn như chocolate bán ở căng tin trường học lúc con trai lấy hết can đảm tặng con gái nhân ngày Valentine: "Ờ thì tui lao động mới mua được chớ bộ. Bà cười gì, mà ráng ăn đi, tui hứa á, mốt tốt nghiệp tui lấy bà rồi tặng hộp sô-cô-la mắc hơn nha". Lời hứa non trẻ thời học trò cứ tưởng thời gian cũng đánh trôi đi mất. Đến bây giờ nhìn lại cũng chẳng hiểu vì sao dù anh vẫn đều đặn tặng chocolate. Nhưng vị ngọt không ngon bằng khi ấy. Valentine năm nay là tròn 5 năm, cũng đúng ngày kỉ niệm thành lập trường cũ. Anh cũng về thăm thầy cô. Nhìn chỉn chu và đứng đắn hơn hẳn. Trước mặt cô chẳng còn là cậu học sinh ngày nào. Nhưng lời hứa vẫn cứ thế mà anh thực hiện: "Bà chịu lấy tui hông. Ngày nào cũng cho bà ăn sô-cô-la. Nhà tui mới bao thầu căng tin trường mình cũ rồi. Mấy năm nay hổng dám nói. Tại người ta chưa hết hợp đồng"

Tình đâu mặn như vị nước mắt, lúc giận hờn vu vơ khi thấy hắn quan tâm một nhỏ xinh xinh nào đó, mua nhẫn, mua đồng hồ và nhận ra mình không phải người duy nhất hắn để ý, đến cả kẹp tăm vẫn chẳng nhận được. Đến khi mắt ướt mè nheo giận dỗi làm mặt lạnh. Cả tuần lễ cứ thấy nụ cười ấy là phát ghét. Tối về ẩn nhận được tin nhắn trên facebook mà thấy hối hận vô biên. "Nè tao đang đứng dưới nhà nè, có mua đồng hồ màu xanh mày thích, với chiếc nhẫn bữa đi siêu thị thấy dòm hòai đó. Dắt con em đi cùng cho nó lựa dùm. Xuống lấy đi. Lúc 8h10. Bây giờ 10h20 rồi. Chạy vội xuống lầu. Vẫn chiếc xe đạp cà tàng đó. Nước mắt sao mà lăn dài. Bây giờ có hai đứa nhóc rồi mà chiếc đồng hồ vẫn đeo vừa vặn. Anh đúng là tính kĩ quá mà .

Tình đầu cay xè như lời nói tiễn biệt khi chia tay. Cứ nghĩ thời gian trôi qua lòng người cũng trở nên hóa xa lạ. Một người mỏi mòn chờ đợi nơi quê nhà với câu nói: "Có về chắc chắn sẽ đợi ". Một người dốc hết sức lực đễ thực hiện lời hứa "Cho em một cuộc sống tốt hơn ". Con đò bến quên vẫn đứng đó. Cây dừa mới ngày nào cao tới đầu gối ngày anh đi. Bây giờ thằng năm leo mỏi nhừ cả chân mới hái đươc buồng dừa cho chị hai kho thịt đãi ra mắt bà con ngày anh qua hỏi cưới

Tình đầu ngông nghênh như thời trẻ trâu đánh nhau dành bi. Thằng con trai cũng đâu vừa tát nhỏ một cái khi bị đánh bầm mắt. Thế là gia đình cấm chơi. 2 năm sau lại học chung trường cấp 1. Nhỏ con gái cũng dành chơi đá cầu, phi thiên cước vào mặt lại bị bầm mắt. Đến cấp 2 thi chạy tòan khối năm cuối cấp. Nhỏ ăn gian xô thằng con trai té. Lần này là bầm chân. Năm cấp 3 hí hửng đạp xe về nhà khoe bố mẹ có bạn gái. Mámi khen con trai tài giỏi buông lời nặng nề với nhỏ: "Ai xấu số lắm mới yêu cái con kia" "Mẹ ơi. Con là thằng xấu số đó nè". Này tốt nghiệp đại học cũng là ngày thằng con trai và nhỏ cưới nhau. Lần vào bếp đầu tiên cô hòan tòan thất bại. Thằng con trai răm rấp nghe theo. Đeo tạp dề đi chợ và lấy sách nấu ăn mà làm theo hướng dẫn chỉ vì 4 từ: "Muốn bầm mắt không "


Tình đầu đổi vị như viên kẹo dynamite. Lúc đi học Gái là chị đại. Trai là thư sinh học giỏi – muốn tỉnh tò cũng ngại đám con trai vệ tinh xung quanh. Thi chung phòng gái liếc là trai chỉ việc đẫy bài hoặc đưa kí hiệu sang cho. Lúc đại học Trai sắp tốt nghiệp khoa kinh tế. Gái đi làm quán bar. Vô tình gặp nhau. Trai bồi hồi. Gái hững hờ. "Làm với nhau vài li chắc cũng chẳng sao" Cả hai cùng nghĩ nhưng theo chiều cảm xúc khác nhau. Gái tìm lại nguồn kí ức cũ. Trai muốn tạo mối quan hệ mới. Chẳng hiểu thế nào lại giải bày tâm sự. Đúng là rượu vào lời ra: "Lúc cấp hai mẹ tui bỏ tui đi, Ba thì suốt ngày nhậu nhẹt. Ông biết không tui phải gồng mình lên để tự bảo vệ. Năm cuối cấp ba tui phải nghĩ đễ đi làm đủ thứ mà nuôi bản thân. haizzzz. Khổ lắm ông ơi" "Thôi đừng gồng nữa mỏi vai lắm. Để tui làm chỗ dựa cho bà nha" Đến lúc này đây: "Mẹ ơi anh hai đánh con" "Mẹ ơi con Út dành xe đạp con" "Mẹ quần áo con cũ hết rồi nè" "Vợ ơi, vest anh đâu" "Mẹ ơi con không ăn trứng" "Vợ, vợ lấy dùm anh li nước". Cô ước li rượu có năm trước có độc cho rồi.

Mối tình đầu không phải người đầu tiên chúng ta yêu. Mà là người dù yêu ai đi chẳng nữa cũng không thóat khỏi hình ảnh người ấy. Sẽ có những khoảng khắc đi qua trong cuộc đời gợi nhớ lại hình ảnh người xưa cũ.

Kỳ lạ hòn đá phát sáng ở Đồng Nai

Khi đưa vào bóng tối, hòn đá nặng 6 kg bỗng phát ra ánh xanh dịu dàng nhưng nhiệt độ không thay đổi. Nhiều người hỏi mua với giá hàng trăm triệu nhưng ông Hùng không bán.


Chủ nhân của hòn đá phát sáng là ông Châu Chí Hùng (54 tuổi, ngụ phường Bửu Hòa, TP Biên Hòa, Đồng Nai).



Ông Châu Chí Hùng và hòn đá tự phát sáng bí ẩn.

Hòn đá đặc biệt này to gấp 3 lần quả trứng ngỗng thông thường, bề mặt nhẵn như đá cuội. Ông Hùng để hòn đá này lẫn với đống đá trước hiên trong suốt 10 năm qua nhưng không biết hiện tượng lạ kỳ của nó.

"Vào một đêm cuối tháng 8/2014, tôi ra hiên hóng mát. Nhìn lên đống đá thì phát hiện có ánh sáng xanh nên tôi chạy tới xem. Khi thấy hòn đá phát sáng, tôi mang vào phòng cất giữ cho tới bây giờ", ông Hùng kể.



Hòn đá phát sáng trong bóng tối.

Sau đó, ông mời bạn bè, các nhà khoa học ở TP HCM tới xem xét và nghiên cứu. Tuy nhiên, đến nay hiện tượng đá phát sáng vẫn chưa có lời giải đáp.

Lúc đầu một số nhà nghiên cứu cho rằng hòn đá hấp thụ ánh sáng mặt trời rồi phát sáng trong bóng tối. Tuy nhiên, khi ông để hòn đá vào phòng tối, cách ly với ánh sáng mặt trời trong nhiều tháng nhưng nó vẫn phát sáng với cường độ không thay đổi.

"Ngoài ra, khi dùng kim loại quẹt nhẹ trên bề mặt đá thì xảy ra hiện tượng bắn tia lửa", chủ nhân hòn đá cho biết. Khi nghe tin có hiện tượng lạ, nhiều người đã tìm đến hỏi mua với giá hàng trăm triệu đồng nhưng ông không bán.



Mẫu ốc hóa thạch được ông Hùng sưu tầm.

Ông Hùng cũng là nghệ nhân chơi đá có tiếng ở Đồng Nai với bộ sưu tập khổng lồ gồm hàng ngàn loại đá, khoáng vật. Tại cơ sở này có nhiều mẫu vật là ốc, cây hóa thạch hàng triệu năm.

Theo Zing

Hà Nội – Khoảng lặng những ngày không em

Hà Nội – Khoảng lặng những ngày không em. Tết sắp đến, dòng người hối hả và tất bật lo toan cho những ngày cuối cùng của năm mới. Và trong anh – những ngày tháng lãng mạn không em như dài thêm đằng đẵng.


Hà Nội vào đông, vẫn còn những ánh nắng vàng rực rỡ, thứ màu vàng mượt mà trải đều trên khắp những con đường anh qua... Và Anh, chọn cho riêng mình khoảng lặng và ngẫm nghĩ về cuộc đời, về những ngày không em, hướng đôi mắt ra xa nhìn vào khoảng không vô tận, nhìn nắng nhảy nhót, vui đùa, tâm hồn như xáo trộn và mơ hồ đến khó tả...

Người đã ông đã hơn 30 tuổi như anh, tưởng chừng như chín chắn và thực tế lắm, ai ngờ còn đọng lại những khoảng lặng lãng mạn đến vô bờ, đôi khi em vẫn hay trêu đùa anh rằng: Anh sến sẩm. Bởi, Anh vẫn thích lang thang vào những ngày nắng vàng Hà Nội, đạp chân lên những vạt lá vàng xào xạc dưới bước chân trên con đường Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu như kẻ si tình ngẩn ngơ và hát thầm trong miệng những bản tình ca về em – về những ngày đã xa em mãi mãi...


Bất chợt, anh nhận ra: Hình như không gian quanh Anh thiếu đi một cái gì đấy rất ư là quan trọng.

Em biết không? Giá như có anh có thể bên em những lúc vui buồn, lắng nghe những điệu cười khúc khích của em, ngắm nhìn đôi môi anh luôn mê mệt và ví nó là cong cớn một cách đáng yêu... thì có lẽ cuộc sống anh giờ đây bớt nhàm chán đi và cuộc sống có lẽ đã không trở nên vô vị.

Tưởng chừng mỗi khi bên cạnh, anh có được thứ hạnh phúc giản đơn ấy? Nhưng tất cả chỉ là con số 0 tròn trĩnh khi anh chợt nhận ra rằng: Em chẳng phải của riêng anh, mà em thuộc về một góc riêng khác...

Quán Café cũ và những khoảng lặng không em.

Những buổi chiều tà Hà Nội, quán Café lại là lối cũ anh về tìm kiếm cho mình góc khuất riêng tư, để rồi kỉ niệm trong anh về em lại có dịp đong đầy và chan chứa.

Đêm qua, Anh mơ thấy em. Chợt giật mình tỉnh giấc, anh cười tủm trong đêm như gã mộng du. Nhưng rồi chợt buồn ngay khi anh biết – giấc mơ chỉ là giấc mơ và em chỉ là cơn gió thoảng qua đời anh trong những ngày cô đơn gõ cửa vào trái tim em.


Còn đó những tháng ngày lãng mạn, dù em không còn bên anh nữa, nhưng anh mãi trân trọng em – người con gái đã cho anh biết hương vị của tình yêu đúng nghĩa.

Tạm biệt em, tạm biệt những giấc mơ đã cũ để anh trở lại với cuộc sống thường nhật – cuộc sống của những ngày mà anh biết: Không còn em nữa ./.

Tình yêu dở dang hãy để nó ngủ yên

Trong cuộc sống chúng ta sẽ có những điều tiếc nuối cho riêng mình, vấn đề là tiếc nhiều hay tiếc ít, có những niềm tiếc cứ đằng đẵng theo ta mãi, mất đi người mình thương cũng là niềm tiếc dai dẳng và sâu thẳm. Tình cảm là điều không thể ép buộc, nếu đã quyết định dừng thì hẳn là một dấu chấm, có cố thêm vào vài chấm để thành hai chấm hay chấm lửng hoặc chấm than cũng không thể quay trở lại được. Những điều làm ta đêm đêm quặn thắt là kỷ niệm, sống với nhiều kỷ niệm hay sống hoài với nhiều kỷ niệm, có là cái sai chăng?

Nếu nói quên là quên liền, ngay và lập tức được thì hóa ra những điều ta và người từng có với nhau chỉ là những chữ cái khắc trên cát, gió đến là bay vù, phủi sạch mọi thứ ư? Chúng ta không sai khi nỗi nhớ là lẽ tự nhiên, với một người con gái để thôi nhớ một người cũng khó như việc tập nhớ họ. Có những điều rất khó khắc sâu vào tâm ta nhưng một khi đã khắc thì khắc rất lâu, vì thế cần thời gian để thôi nhớ là điều dễ hiểu.

Cô gái không cần phải cảm thấy mình lụy tình hay yếu đuối, chàng trai cũng đừng cho rằng cô gái phiền phức nhé. Nếu dừng tức là chàng trai không còn yêu cô gái, vậy thì cô gái à, không cần phải buồn lâu và nhớ lâu vì một người không thương mình. Cô gái cũng đừng tự huyễn hoặc mình với những ký ức khó quên mà nuôi hy vọng rằng sẽ có lúc chuyện mình lại như trước. Nếu dừng vì ai đó có khổ tâm riêng thì thay vì oán trách hãy chuyển hướng suy nghĩ rằng cả hai đã thương nhau chưa đủ nhiều để có thể có đủ động lực cùng san sẻ và bước tiếp.


Vì vậy khi tình cảm chưa đủ lớn ta không có quyền trách hoàn cảnh hay ai khác, dừng âu cũng là điều có thể chấp nhận. Nếu không thôi nhớ được thì đừng cố bắt mình phải thế. Bởi có những điều đã khắc là ghi, đừng xóa cũng được nhưng hãy để yên vị trí vốn dĩ đó, sẽ có những tầng ký ức mới xếp chồng lên nhau, hãy cứ thuận theo tự nhiên. Sẽ có những lúc nhớ quay quắt về miền quá khứ nhưng cứ bọc nó trong chiếc khăn kỷ niệm, gói đó, cất đó nhưng đừng ôm khư khư, cái gì không thuộc về mình hãy để bay đi theo gió.

Bức thư "tình yêu" đầy cảm động gửi người yêu cũ

Bức thư "tình yêu" đầy cảm động gửi người yêu cũ. Người tốt nào trước đó đều có một quá khứ, người xấu nào đều có một tương lai, và rồi bước chân không ngừng nghỉ trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình.

Có người sẽ luôn bị ám ảnh sống dưới cái bóng của quá khứ, nhưng có một số người lại thoát ra khỏi cái bóng ấy rất nhanh và dễ dàng chấp nhận một tình cảm mới. Và có một chàng trai sau khi chia tay với bạn gái, đã viết một bức thư chan chứa tình cảm dành để tạm biệt quá khứ cũng như là tạm biệt mối tình đã qua .

Bức thư có tựa đề " Gửi em- bạn gái cũ của anh ".

" Gửi em- bạn gái cũ của anh "

Em là cô gái ngây thơ, đơn giản. Cái xã hội này, những người đàn ông tốt phần lớn đều là hoa đã có chủ rồi, không có nhiều người xứng đáng để em giao phó cuộc đời mình đâu, chú ý bảo vệ mình em nhé, đừng quá yêu đối phương, hãy tìm yêu một người đàn ông có nhân cách tốt, có trách nhiệm, đừng tin vào lời đường mật của những kẻ đào hoa, những người đàn ông như vậy tuy thú vị nhưng không đáng tin cậy.



Người ấy của em, cậu ta tốt nhất là không nên từng yêu quá 3 người con gái, nếu như vượt quá con số này, em nhất định phải suy nghĩ kỹ càng liệu có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không. Em có thể sẽ chỉ là một trong vô số những người bạn gái của cậu ta, chứ chưa chắc đã phải là vợ tương lai của cậu ta đâu.

Cậu ta có thể hút thuốc, uống rượu, nhưng tuyệt đối không được nghiện thuốc, nghiện rượu. Bởi vì hút thuốc lá có hại cho sức khỏe bản thân và mọi người xung quanh, và những người nghiện rượu có xu hướng bạo lực gia đình.

Anh còn nhớ có lần em nói với anh, em muốn yêu một người rồi kết hôn với người đó. Anh nghĩ em có rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, ví dụ như : Anh ta có thể làm cầu nối hòa hợp mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hay không? Rất nhiều mẹ chồng bởi vì không thích con dâu nên thường xuyên bắt nạt họ. Nếu như người đàn ông của em không thể bảo vệ em trước mặt bố mẹ, em sẽ nhận thấy hóa ra hai người ở bên nhau là một sai lầm. Đừng ngây thơ tưởng rằng chỉ cần đối xử tốt với mẹ anh ta, thì bà ấy sẽ đối xử tốt với em.

Cậu ta có thể là người đàn ông gia trưởng, thường thì người đàn ông nào cũng thế, nhưng mà cậu ta nhất định phải tôn trọng phụ nữ, không được tùy tiện đánh mắng người khác. Cãi nhau không phải là một chuyện vui vẻ gì, nhưng nếu cậu ta có thói quen đánh mắng người khác, rồi cũng có một ngày em phát hiện ra, tình cảm giữa hai người đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Cậu ta nhất định phải không tiếc tiền với em, có thể không phải là tiêu xài lãng phí, nhưng nhất định phải có lòng. Một người đàn ông kẹt xỉn, tính toán với em, chắc chắn là người đó sợ sau khi chia tay không đòi lại được quà tặng... Loại người này, tốt nhất là không thèm.

Em hãy độc lập về kinh tế, nhất định đừng lệ thuộc vào người đàn ông vì như thế sẽ khiến em bị động, bị coi khinh. Không cần phải kiếm quá nhiều tiền đâu, chỉ cần kiếm đủ tiền nuôi mình là được.

Người đàn ông có gia cảnh nghèo khó, nhưng bản thân cậu tài giỏi, có bản lĩnh em cũng có thể cậu ta. Dù hiện tại cậu ta nghèo khó nhưng không có nghĩa tương lai cậu ta cũng như vậy. Còn những người đàn ông không cầu tiến, không có trách nhiệm...chỉ biết khua môi múa mép. Em hãy cẩn thận đừng để những người này lừa gạt, dù gì, hôn nhân cũng là chuyện cả đời, hãy suy nghĩ thật cẩn trọng.

Tính khí của cậu ta phải hiền lành, vì tính khí của em không phải là rất tốt, em rất dễ nổi nóng, nếu như hai người nóng tính giống nhau, thời gian đầu có thể cậu ta sẽ nhường nhịn em, nhưng thời gian dài sau đó chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Người đàn ông quá giàu có, nếu em nghĩ rằng có thể nắm bắt trái tim cậu ta, thì em hãy ở bên cạnh cậu ta. Còn nếu như em cảm thấy cậu ta khó nắm bắt, thì hãy rời bỏ cậu ta càng sớm càng tốt. Nói chung những cậu công tử nhà giàu thường theo đuổi sự lãng mạn, họ không biết trân trọng em đâu.

Đàn ông đều có những hoài bão của riêng của mình, đừng sợ cậu ta vì việc theo đuổi sự nghiệp và bỏ rơi em, cuộc sống quá bình thường, em có thể sẽ phát hiện ra ở bên cạnh một người đàn ông không có lý tưởng sống thật là một điều vô vị.

Cậu ta nhất định phải có những phẩm chất căn bản của một người đàn ông, phẩm chất ở đây không giới hạn ở phương diện giáo dục, mà là thái độ tính cách của một con người. Cậu ta có thể không phải là một người đàn ông xuất sắc, nhưng nhất định phải có những phẩm chất cơ bản.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, đừng tưởng rằng những người giàu có thì sẽ rất hạnh phúc, mỗi người đều có những nỗi khổ riêng. Mức độ của hạnh phúc còn tùy thuộc vào cách nhìn khác nhau của mỗi người.


Đừng quá ngây thơ khi nghĩ rằng người đàn ông nghèo sẽ đối xử tốt với em, nếu như ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng không thể đảm bảo, thật khó có thể tin rằng cậu ta sẽ cho em được những gì.Trách nhiệm và nghĩa vụ của một người đàn ông là cung cấp cho vợ con một cuộc sống tinh thần vật chất đầy đủ nhất. Tương tự như vậy, không phải tất cả những người đàn ông giàu có đều không thể lấy, nếu họ tự mình phấn đấu kiếm tiền làm giàu, tình cảm và suy nghĩ của họ cũng trưởng thành, nếu như chung thủy nữa thì càng tuyệt vời, người như vậy rất xứng đáng để em giao phó cả đời mình cho họ



Người đàn ông mỗi tháng cũng phải có một vài ngày tâm trạng thất thường, , cũng có lúc bực bội gắt gỏng. Đừng vẽ ra hình tượng một người đàn ông hoàn hảo, ai ai cũng phải có những lúc tâm trạng không ổn định em à.

Một số đàn ông , em có thể bắt nạt cậu ta bất cứ ở đâu cũng được, vì cậu ta cảm thấy như vậy rất hạnh phúc, cậu ta biết bạn bè của em sẽ rất ghen tị khi chồng em đối xử tốt với em như vậy. Nhưng ngoài ra, còn có một số người đàn ông, em có thể bắt nạt cậu ta ở nhà, hãy chắc chắn nể mặt cậu ta khi đi ra ngoài, vì vậy em phải chú ý đến điều này.

Hãy để cậu ta dẫn em về nhà gặp bố mẹ, bởi vì, hai người bọn em cảm thấy rất hợp nhau, nhưng người lớn chưa hẳn đã nghĩ vậy. Nếu bị gia đình 2 bên phản đối thì phần trăm chia tay lên tới 2/3. Đừng vì cách này hay cách khác làm rạn nứt quan hệ giữa cậu ta với gia đình, em có thể tạm thời có được cậu ta, nhưng tình yêu nhạt dần theo thời gian, hai người cũng sẽ hối hận mà thôi.

Trước mặt cậu ta nhắc đến chồng bạn em như thế này, như thế nọ. Nếu cậu ta là một người đàn ông tốt, cậu ta tự mình có thể thấy, và sẽ nỗ lực không ngừng. Nhưng nếu cậu ta không phải là một người đàn ông tốt, ngay cả khi em nói vậy, cũng sẽ chỉ làm cho giữa hai người thêm xung đột và bất hòa mà thôi.

Đừng yêu những người quá trẻ con, có thể họ yêu em chân thành, nhưng hầu hết trong số họ chưa trải qua những sóng gió cuộc đời .Tuy nhiên những người đàn ông trưởng thành rất dễ lừa gạt tình cảm, họ sẽ không thực lòng yêu thương em. Vì vậy, hãy chọn những người đàn ông ở mức giữa giữa. Và hãy nắm thật chặt nếu như tìm thấy được họ.

Mong em luôn hạnh phúc

Tìm hiểu khả năng vô hình ở loài thằng lằng

Khả năng tàng hình là biện pháp tự vệ độc đáo của loài thằn lằn Iberian emerald. Nhờ có bộ da vô cùng đặc biệt, chúng trở nên vô hình trong tầm mắt của những loài chim săn mồi bay lượn trên cao.

Trang Daily Mail đưa tin, các nhà sinh vật học đã khám phá ra rằng khả năng tàng hình của loài thằn lằn Iberian emerald là nhờ vào bộ da vô cùng đặc biệt với chức năng phản chiếu ánh sáng theo các cách khác nhau từ những góc khác nhau.

Khả năng tàng hình độc đáo của loài thằn lằn Iberian emerald. (Ảnh Daily Mail)

Bộ da sặc sỡ có màu xanh dương và xanh lá cây giúp loài thằn lằn thu hút bạn tình, nhưng cũng chính bộ da nổi bật này lại khiến chúng dễ dàng trở thành con mồi của những loài chim săn mồi. Cho dù vậy, loài thằn lằn này đã có biện pháp tự vệ vô cùng đặc biệt, cho phép chúng lẩn tránh tầm mắt của những kẻ săn mồi trên cao nhưng vẫn có thể thu hút bạn tình trên mặt đất.

Các nhà nghiên cứu thuộc trường Đại học Valencia tại Tây Ban Nha và trường Đại học Porto, Bồ Đào Nha đã tiến hành nghiên cứu khả năng tàng hình của loài thằn lằn dài 38,1cm bằng cách phân tích khả năng phản chiếu ánh sáng ở các góc độ khác nhau của 10 con thằn lằn trưởng thành bắt được tại vùng núi Tejera Negra, Tây Ban Nha.


Khả năng tàng hình của thằn lằn Iberian emerald là nhờ có bộ da đặc biệt. (Ảnh Dail Mail)

Kết quả cho thấy, khi nhìn theo góc ngang, bộ da của thằn lằn Iberian emerald sẽ phản chiếu quang phổ ánh sáng cực rộng, khiến cho chúng trở nên rực rỡ và hút mắt hơn. Tuy nhiên, khi nhìn theo góc từ trên xuống, bộ da đặc biệt này sẽ trở nên mờ nhạt và phản chiếu ít ánh sáng hơn, phần lớn là quang phổ màu xanh dương và tia cực tím. Chính khả năng phản chiếu ánh sáng có màu sắc khác nhau theo những hướng khác nhau đã giúp thằn lằn Iberian emerald hòa mình vào cảnh vật xung quanh và trở nên vô hình đối với các loài chim săn mồi trên cao.

Các nhà nghiên cứu tin rằng phân tích khả năng tàng hình của thằn lằn Iberian emerald sẽ giúp phát triển các loại thiết bị và quần áo ngụy trang dành cho con người.

Kỳ lạ, bé gái 8 tuổi có thể chữa được ung thư, HIV?

Kỳ lạ, bé gái 8 tuổi có thể chữa được ung thư, HIV? Cô bé khẳng định mình thừa hưởng năng lượng của Chúa, có thể chữa bệnh hiểm nghèo chỉ cần chạm vào cơ thể.

Alani Santos, 8 tuổi, đến từ Brazil, khẳng định có thể chữa khỏi nhiều loại bệnh nhờ được thừa hưởng năng lượng của Chúa Jesus.

Hàng trăm người tập trung ở nhà thờ San Gonzalo để xếp hàng được cô bé kỳ diệu này chữa bệnh bằng cách... chạm vào cơ thể.
 

Thật ngẫu nhiên, cha của Alani là mục sư tại nhà thờ này. Mục sư Aduato Santos, từng là một kẻ cắp ô tô, mệnh danh cho cô con gái là "người truyền giáo bé nhỏ".

Một số ca chữa bệnh của Alani được quay lại, rồi chia sẻ trên Youtube. Trong đó, bệnh nhân nhiễm HIV 7 năm đã được Alani chữa trị.

Mục sư gọi đến lượt bệnh nhân này, ông ta nói, "Đến lượt ông, Alani sẽ chạm vào người ông, khi đó điều kỳ lạ sẽ xảy ra".

Ngay khi Alani chạm vào đầu bệnh nhân nam, ông ta ngã gục xuống sàn. Sau đó, đợt chữa bệnh kết thúc.

Trong video này, rất nhiều bệnh nhân bật khóc sau khi Alani chạm người cơ thể họ. Trường hợp của một cụ bà phải đi bằng nạng, Alani chạm vào chân để chữa bệnh. Một lát sau, cụ bật khóc và đi từ từ quanh nhà thờ mà không cần nạng nữa.


Alani đã chữa bệnh bằng phương pháp này trong suốt 2 năm qua. Cô bé mơ ước trở thành bác sĩ khi lớn lên.

"Mỗi khi chạm vào người bệnh, cháu chỉ cầu nguyện cho họ. Cháu cầu Chúa ban phép lành. Trước đó, bố cháu sẽ hỏi họ bị đau ở đâu", Alani nói.

Ngày càng nhiều người tìm đến cô bé thần kỳ này để chữa bệnh. Sau mỗi lần được "hưởng phép Chúa", họ được phát cho một cái bát và phải để đầy bát đó bằng bất kỳ vật gì họ có. Mục sư còn bán áo phông, đĩa DVD, poster và cho phép đặt lịch chữa bệnh qua Skype.

Loài vật nào nhanh nhất hành tinh?

Loài vật nào nhanh nhất hành tinh? Nếu trả lời là báo gêpa (Tiếng Nga: Gepard, tiếng Anh: Cheetah), có thể đó vẫn là câu trả lời chưa chính xác. Kỷ lục sinh vật nhanh nhất còn có thể là chim ưng, loài tôm hoặc thậm chí là sứa nếu tiếp cận khái niệm "chuyển động" dưới góc độ rộng hơn. Thật sự, việc xác định đâu là loài vật có chuyển động nhanh nhất hành tinh không phải là chuyện đơn giản. Chúng ta hãy cùng đi sâu vào câu hỏi phức tạp này nhé.

Trên thực tế, ý tưởng báo gêpa là loài sinh vật nhanh nhất hành tinh đã được hình thành từ nhiều năm. Hầu hết mọi người, từ nhỏ đến lớn đều chấp nhận câu trả lời này. Tuy nhiên, nếu xét dưới góc độ khách quan hơn thì việc phân định ngôi đầu bảng về tốc độ nhanh nhất trong thế giới động vật không đơn giản như xác định loài nặng nhất (cá voi xanh) hoặc cao nhất (hươu cao cổ).

Sheila Patek, nhà sinh vật học tại Đại học Duke, Hoa Kỳ cho biết: "Khi chúng ta nói về tốc độ của một chuyển động, cần phải phân định rõ ràng nhiều yếu tố như thời gian thực hiện toàn bộ chuyển động, quá trình tăng tốc, tốc độ tính bằng chiều dài cơ thể trên giây… Đồng thời, không chỉ xét riêng chuyển động của toàn thân mà còn phải nghiên cứu rộng hơn, xác định chuyển động của các bộ phận trên cơ thể và cả khả năng tạo ra tốc độ,…".
Chuyển động của toàn bộ cơ thể?


Liệu báo gêpa có phải là loài động vật chạy nhanh nhất?​

Điển hình như, báo gêpa có thể là "động vật nhanh nhất" nếu bạn giới hạn phạm vi lại và chỉ cho nó chạy từ điểm A đến điểm B. Trong trường hợp này, rõ ràng nó có thể chạy với tốc độ lên tới 29m/s. Nhưng hãy tìm hiểu sâu hơn bối cảnh diễn ra hành động này. Con báo chạy vì một lý do: Săn mồi. Hầu hết con mồi đều không ngốc tới mức đánh cược mạng sống của chúng vào việc chạy đua trên đường thẳng với con báo. Thay vào đó, chúng chọn cách chạy zig zac. Điều đó có nghĩa là mặc dù báo có khả năng đạt tốc độ 29m/s trong điều kiện thử nghiệm lý tưởng, nhưng trong thế giới giới tự nhiên, trung bình nó chỉ đạt được tốc độ 15m/s và duy trì được tốc độ này từ 1 đến 2 giây.


Loài ve Paratarsotomus macropalpis, chỉ dài khoảng 0,7mm, nhưng lại có thể chạy được quãng đường dài gấp 322 lần chiều dài cơ thể mỗi giây, khiến nó trở thành loài vật chạy nhanh nhất hành tinh​

Patek cho biết: "Báo có gia tốc tương đối thấp và do đó, nó mất khá nhiều thời gian để đạt được tốc độ ấn tượng như chúng ta thường thấy". Nếu xét đơn vị đo tốc độ là"chiều dài cơ thể/giây" thì có thể ngôi vương lại nhường cho loài ve Paratarsotomus macropalpis. Loài ve này có thể chạy được quãng đường gấp 322 lần chiều dài cơ thể mỗi giây. Tốc độ này qua mặt cả bọ hổ Úc với tốc độ 171 lần chiều dài cơ thể mỗi giây.


Hình ảnh một con cá buồm Đại Tây Dương, được mệnh danh là loài cá bơi nhanh nhất đại dương​

Một loài động vật khác cũng thường xuất hiện trong các cuộc nói chuyện về "nhanh nhất" là cá buồm. Đây là một loài cá lớn, có cùng họ với cá Marlin và cá kiếm. Nó được biết đến như loại cá nhanh nhất đại dương, có thể đạt tốc độ khoảng 30m/s khi lướt trên những con sóng. Bên cạnh đó, phần lớn những ông hoàng tốc độ trong thế giới động vật này thường sở hữu điểm đặc biệt để thích ứng với tốc độ cao. Tiến hóa đã cho loài cá buồm có những mô đặc biệt, giúp tăng cường công suất hoạt động của các dây thần kinh nhãn cầu khi đang di chuyển ở tốc độ cao.


Chim cắt, sinh vật được cho là nhanh nhất bầu trời với khả năng nương theo trọng lực để tạo gia tốc, đạt tốc độ lao xuống tới 58m/s​

Trên đây chúng ta đã có sinh vật nhanh nhất trên cạn và dưới biển, thì ngôi vị này trên không trung sẽ thuộc về chim cắt (falcon). Khi săn mồi, chim cắt có thể tìm đến vị trí rất cao, sau đó lợi dụng trọng lực để lao xuống con mồi bên dưới. Trong một nghiên cứu, một con Cắt Bắc Cực (gryfalcon) tên là Kumpan có thể đạt tốc độ 52 đến 58m/s sao khi lao từ độ cao 500 mét. Một thử nghiệm khác được thực hiện bởi National Geographic cho thấy chim cắt còn có thể đạt được tốc độ 82m/s khi thả nó ra từ độ cao 4572 mét.
Một hướng tiếp cận khác: Chuyển động của 1 phần cơ thể

Đến đây, có thể tốc độ mà chim cắt đạt được có thể làm họ nhà báo phải hổ thẹn. Vậy chim cắt có xứng đáng nhận danh hiệu động vật nhanh nhất hành tinh? Câu trả lời còn phụ thuộc vào việc bạn định nghĩa như thế nào về tốc độ.

Thí dụ, bạn có thể nhìn vào tốc độ lao xuống đáng kinh ngạc của chim cắt nhưng khoan đã, nó đã mất bao nhiêu giây để đạt được độ cao cần thiết? Điều đó có nghĩa là chim cắt có khả năng đạt được tốc độ cao nhưng phải nhờ vào sự giúp đỡ của trọng lực để đạt được gia tốc cần thiết.


Loài tôm tít với khả năng búng càng cực nhanh​

Và nếu xét về khả năng tăng tốc, Patek đã có sẵn một số ứng cử viên trong thế giới động vật. Điển hình như tôm tít (mantis shrimp) với 2 chiếc càng như có lò xo, có thể búng cực mạnh về phía trước như một chiếc cung. Một khi búng ra, chiếc càng có thể bật ra và thu vào chỉ trong vòng chưa tới 3 mili giây.

Loài sứa còn có thể tạo ra gia tốc cao hơn khi nó tấn công kẻ thù. Lúc đó, sứa có thể phóng ra hàng tỷ sợi gai độc có kích thước cực nhỏ với vận tốc tương tương một viên đạn bay ra khỏi nòng súng. Theo một nghiên cứu được công bố trên tạp chí Current Biology hồi năm 2008, mỗi gai độc được gọi là nematocysts, có thể được phóng ra trong vòng chưa tới 700 nano giây và tạo ra gia tốc lớn hơn gấp 5 lần so với gia tốc trọng trường.


Kiến bẫy hàm với đặc trưng là chiếc hàm có thể mở ra 180 độ và khép lại với tốc độ chưa tới 64m/s​

Rõ ràng, khả năng tăng tốc của các loài vật trên đây là khá ấn tượng. Tuy nhiên, nó vẫn chưa phải là nhất. Nếu xét tới khả năng dùng các bộ phận của cơ thể với tốc độ nhanh thì phải kể tới kiến bẫy hàm (ondotomachus) và mối Panamanian. Loài kiến bẫy hàm đặc trưng với phần hàm dưới có khả năng mở 180 độ giống như một cái bẫy. Bộ hàm này có khả năng đóng mở cực nhanh phụ thuộc vào các sợi lông mỏng trên bề mặt. Theo nghiên cứu, tốc độ đóng mở hàm của nó có thể đạt 64m/s để giúp nó bật cả thân mình lên nhằm thoát khỏi nguy hiểm.


Một con kiến bẫy hàm tự búng người lên không để thoát nguy hiểm

Tuy nhiên, kiến bẫy hàm chỉ đáng xếp thứ 2 khi so với loài mối Panamanian. Dù không có bộ hàm oai vệ, nhưng chính nhờ điều kiện sống trong những hang đào chật hẹp, nên loài mối Panamanian lại sở hữu những nhát cắn chớp nhoáng, nhằm tạo ưu thế trong các cuộc cận chiến bảo vệ tổ. Đầu tiên, nó sẽ nghiến chặt quai hàm tới mức làm biến dạng nó, khi đạt giới hạn, quai hàm của nó sẽ trượt ra và phát xuất một lực cực mạnh búng vào kẻ thù. Phần lớn kẻ xâm lược sẽ chết lập tức sau cú cắn độc đáo này.


Video quay chậm cảnh một con kiến bẫy hàm đang tấn công đối thủ​

Jeremy Niven, nhà nghiên cứu tại Đại học Sussex đã đo vận tốc của nhát cắn này là vào khoảng 67m/s. Ông cho biết: "Chưa từng có nghiên cứu nào trước đây tìm thấy loài nào có được nhát cắn tốc độ như loài mối này".


Cận cảnh nhát cắn 67m/s của loài mối Panamanian​

Cuối cùng, câu trả lời cho câu hỏi loài vật nhanh nhất còn phụ thuộc vào cách bạn tiếp cận tới định nghĩa tốc độ và xác định đơn vị đo là gì. Đó là có thể là tốc độ tối đa, khả năng tăng tốc, quá trình tăng tốc,… đồng thời phải xét tới phạm vi chuyển động, chuyển động là toàn thân hay một phần cơ thể. Rõ ràng nếu so với nhát cắn của loài mối Panamanian thì loài báo chỉ là sinh vật chậm chạp. Nhưng như đã nói ở trên, dường như các kết luận so sánh tuyệt đối là quá khập khiễn. Quan trọng hơn là chúng ta giới hạn phạm vi đo lường lại và sẽ tìm được sinh vật đạt tốc độ nhanh nhất.